• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46: Tức giận 

"A." 

Lúc ấy Từ Thu Thủy sợ tới mức trực tiếp che miệng lại, bà ta mở to hai mắt, không dám tin mà nhìn một màn trước mắt này. Khương Thiên Hàn cũng bị dọa sợ tới mức phải trốn sang một bên, hai mắt xoay chuyển liên tục. 

Trên mặt Khương Phương Ngọc, trong nháy mắt lại xuất hiện năm dấu tay đỏ ửng, nhìn mà thấy ghê người. 

Mà cả người cô cũng bị một cái tát này làm cho mơ màng, cô ngồi yên ở đó, trong hốc mắt nhanh chóng tràn ngập nước mắt ủy khuất và khó hiểu. 

"Chị Mỹ Dung, tôi đã làm gì sai rồi sao?" Khương Phương Ngọc ủy khuất đến mức sắp khóc, cô đưa tay ôm lấy má mình, thân mình cũng hơi run run. 

Khương Mỹ Dung tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, cô ta oán hận mà cau chặt chân mày, giận dữ hét lớn: "Dựa vào cái gì chứ? Mày dựa vào cái gì mà cướp đi phần hợp tác của tao hả. Con điểm như mày, có tư cách gì xuất hiện ở nơi này chứ?" 

Dứt lời, Khương Mỹ Dung giơ tay lên, lại tát một cái thật mạnh tới. 

Nhưng, ngay lúc này, cô ta lại không thể được như ý. 

Bởi vì, cánh tay của cô ta giơ lên trên không trung đã bị một bàn tay to giữ chặt lấy như kìm sắt. 

Không biết từ khi nào mà Tiêu Hoàng Nam đã xuất hiện phía sau lưng cô ta, khi anh nhìn thấy năm dấu ngón tay đỏ ửng trên mặt Khương Phương Ngọc kia, cả người anh đều dâng lên một cỗ lửa giận ngập trời. 

"Khương Mỹ Dung. Tôi đã nói rồi, ai cũng không thể bắt nạt Khường Phương Ngọc. Đây là chính cô đi tìm chết." Tiêu Hoàng Nam lạnh giọng nói, ánh mắt anh lạnh lẽo, đáng sợ giống như là sát thần vậy. 

Khương Mỹ Dung quay đầu lại, vùng vẫy muốn rút tay mình ra khỏi tay của Tiêu Hoàng Nam, cô ta tức giận mà nói: "Tiêu Hoàng Nam. Mày là cái thá gì chứ? Lại phá hư chuyện tốt của tạo nhiều lần như vậy. Nơi này là nhà họ Khương, không phải nhà họ Tiêu đã thành tro bụi kia. Mày buông tay ra cho tao. Hôm nay tao phải đánh chết con điếm này" 

Chát. 

Tiêu Hoàng Nam giơ tay lên, tát một cái thật mạnh lên trên mặt Khương Mỹ Dung, trực tiếp khiến cho cô ta lảo đảo hai bước rồi ngã ngồi trên mặt đất. 

Một khắc kia, Khương Mỹ Dung ngã ngồi trên mặt đất, cô ta ôm lấy khuôn mặt bị đánh sưng lên của mình, cả người cũng đều mơ màng. 

Trong chớp mắt, cô ta nổi điên mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoàng Nam ở trước mặt, cô ta gào thét: "Tiêu Hoàng Nam. Mày... Thế mà mày lại còn dám đánh tao? Mày có biết đây là đâu hay không hả? Mày dám đánh tao? Tao muốn hai đứa chúng mày, lập tức cút ra khỏi nhà họ Khương" 

Tiêu Hoàng Nam lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào Khương Mỹ Dung trong trạng thái điên cuồng kia, anh gằn từng chữ một: "Tôi không chỉ dám đánh cô, mà bây giờ còn dám giết cô nữa kia". 

Ầm ầm. 

Những lời này, giống như trận sét giáng xuống trái đất vậy, đảnh thật mạnh vào trong lòng Khương Mỹ Dung. 

Trong nháy mắt kia, cô ta nhìn Tiêu Hoàng Nam đang đi từng bước từng bước về phía mình, giống như là nhìn thấy tử thần đang tiến đến vậy. 

Khí tràng thật đáng sợ. Sát khí thật là khủng khiếp. 

"Mày... mày muốn làm gì? Mày đừng có tới đây. Tao chính là Khương Mỹ Dung. Là đứa cháu gái mà ông nội yêu thương nhất. Mày mà dám ra tay với tao thì cá mày và Khương Phương Ngọc cũng sẽ không quá ngọt mà ăn đâu." Lúc này Khương Mỹ Dung đã Sợ rồi, hai chân cô ta liên tục lui về phía sau. 

Khương Phương Ngọc bỗng nhiên phản ứng lại, cô tiến lên, giữ chặt lấy Tiêu Hoàng Nam đang bị lửa giận thiêu đốt kia. 

Cô liều mạng lắc đầu rồi nói: "Tiêu Hoàng Nam, đừng mà, em không sao, em với chị Mỹ Dung chỉ là có chút hiểu lầm mà thôi, anh ngàn vạn lần đừng có động tay động chân." 

Tiêu Hoàng Nam dừng chân lại, anh quay đầu nhìn Khương Phương Ngọc đáng thương bên cạnh mình, cơn tức giận trong lòng bị anh ép xuống trong nháy mắt. 

Anh là chủ soái của Bắc Minh, chỉ một câu nói, cả nhà họ Khương đều có thể bị hủy diệt. 

Nhưng mà, anh lại không thể làm như vậy. 

Bởi vì, anh vẫn còn có phương Phương Ngọc, còn có Ca Cao nữa. 

Bọn họ vẫn còn có quan hệ với nhà họ Khương. 

Nhất là Khương Phương Ngọc, tình cảm của cô đối với nhà họ Khương lại đã ăn sâu bén rễ rồi. 

Tiêu Hoàng Nam thở dài, anh căm hận mà trừng mắt nhìn Khương Mỹ Dung đang hoảng sợ trên mặt đất, anh trực tiếp kéo Khương Phương Ngọc rời khỏi phòng họp. 

Bên trong phòng khám trên đường, Tiêu Hoàng Nam giúp Khương Phương Ngọc xem vết thương trên mặt một chút, cũng may không có chuyện gì lớn, chỉ cần băng bó một chút là được. 

"Thật xin lỗi, Tiêu Hoàng Nam, em...em đã khiến anh thất vọng rồi." Khương Phương Ngọc hơi cúi đầu, cô ngồi trên đầu giường, nước mắt cũng rơi xuống từng giọt từng giọt. 

Trong lòng cô vẫn cực kỳ ủy khuất, chẳng qua, có rất nhiều lời, cô không muốn nói ra mà thôi. 

Tiêu Hoàng Nam xoa xoa đầu cô, anh nói: "Không có việc gì đâu, sau này ai cũng không thể bắt nạt em được nữa, anh sẽ luôn bên cạnh em" 

Khương Phương Ngọc gật gật đầu từ một tiếng, sau đó cô lau nước mắt trên khóe mắt, nói với vẻ rất vui ẻ: "Đúng rồi Tiêu Hoàng Nam, phương án của em đã được thông qua rồi. Cảm ơn anh mấy ngày nay đã ở bên em cùng hoàn thành phương án lần này cả ngày lẫn đêm, nếu không có anh, có thể em sẽ chẳng làm được cái gì hết á" 

Tiêu Hoàng Nam cười nói: "Không liên quan nhiều đến anh đâu, đều là kết quả do chính em cố gắng tạo nên 

Hai người nhìn nhau cười. 

Lại vòng về phía Khương Mỹ Dung bên này. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK