• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 38: Anh hỏi tôi là ai sao? 

“Hả? Vâng vâng vâng. Tôi đi ngay đây” 

Quản gia cũng bị dọa sợ, sắc mặt tái nhợt, vội vàng quay người chạy về một việc nhỏ mà Tiêu Hoàng Nam và Khương Phương Ngọc đang ở lúc này. 

Nói là một viện, nhưng thật ra chỉ là một nơi nhỏ tầm sáu bảy mươi mét vuông, lúc trước là chuồng chó, là Khương Mỹ Dung đặc biệt thay đổi thành phòng ở, mục đích chính là sỉ nhục một nhà ba người Khương Phương Ngọc. 

Có điều, Khương Phương Ngọc và Tiêu Hoàng Nam không hề để ý, lúc này đang ở trong phòng chơi đùa với Ca Cao. Tiếng cười như chuông vang khắp cả viện. Quản gia thở hổn hển, đứng ở cửa, gọi một tiếng: "Tiêu... Tiêu Hoàng Nam, ông chủ gọi cậu đến nhận... nhận thư mời” 

Lúc này, Tiêu Hoàng Nam đang để Ca Cao lao lên cổ mình, sắc mặt lạnh nhạt nói một câu: “Nói cho ông cụ rằng, tôi không đi, trừ khi đích thân bọn họ đến mời” 

Tiêu Hoàng Nam là ai? 

Bắc Minh Vương được hàng nghìn người ngưỡng mộ. Chịu sự tức giận của nhà họ Khương, tất nhiên không thể được rồi. Khương Phương Ngọc cũng khó hiểu hỏi: “Sao vậy? Thư mời gì chứ?” Tiêu Hoàng Nam cười, hai tay nắm lấy tay nhỏ của Ca Cao chạy khắp phòng, cười nói: “A... cưỡi ngựa thôi.” 

Ca Cao ngồi trên cổ Tiêu Hoàng Nam, cười rất vui vẻ, hét lên: “Ô ô ô, cưỡi ngựa cưỡi ngựa. Bố ơi, bố nhanh lên, ha ha ha, vui quá” 

Khương Phương Ngọc bị tiếng cười của Tiêu Hoàng Nam và Ca Cao cắt ngang suy nghĩ, chạy theo sau, sợ Ca Cao ngã: “Anh chậm thôi” 

Quản gia thấy vậy, vẻ mặt ảo não, sau đó tức giận phất tay rời đi. 

Đợi đến khi ông ta chạy đến cửa, lại thở hổn hển. 

Khương Thái Sơn thấy một mình quản gia đến, sắc mặt trầm xuống, lập tức hỏi: “Làm sao vậy? Bảo ông đi gọi Tiêu Hoàng Nam, cậu ta đâu?” 

Quản gia lập tức đổ thêm dầu vào lửa, nói: “Ông chủ. Tên Tiêu Hoàng Nam kia không biết tốt xấu, nói phải đích thân ông chủ đến mời ra. Anh ra cũng không nhìn xem mình là loại người gì, vậy mà lại dám lớn tiếng như vậy.” 

Xôn xao. 

Người nhà họ Khương đều tức giận. 

“Cái gì? Tiêu Hoàng Nam điên rồi sao? Dám muốn ông cụ đích thân đến mời.” 

"Ông à, ông không thể quá nhân từ. Tên Tiêu Hoàng Nam quá kiêu ngạo rồi” 

Khương Thái Sơn nghe thấy vậy, trong lòng cũng vô cùng khó chịu, không thể chịu nổi, lạnh giọng nói: “Quá không biết lý lẽ rồi. Mấy người các người trói Tiêu Hoàng Nam ra đây” 

Nhưng, đột nhiên Thiếu úy Phương kia đột nhiên lạnh lùng nói: “Lào. Thiếu tá Hàn nói anh Tiêu là bạn của ông ấy, muốn chúng tôi phải đối xử lịch sự. Nhóm người khốn nạn nhà họ Khương, còn muốn trói anh Tiêu đến đây sao? Tôi xem ai dám” 

Sau khi tức giận xong, Thiếu úy Phương trực tiếp rút súng từ thắt lưng ra, khiến nhóm người nhà họ Khương sợ đến nỗi toàn thân run rẩy. 

Bọn họ làm sao đã từng nhìn thấy tận thế như này chứ. 

"Cái này cái này... Thiếu úy Phương, cậu bớt giận, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ? Tiêu Hoàng Nam này chẳng qua chỉ là tàn dư của nhà họ Tiêu lúc trước, một tên không nhà, không có bản lĩnh gì cả, sao có thể là bạn của Thiếu tá Hàn tôn kính chứ? Có phải các cậu nhầm rồi không?” 

Khương Thái Sơn nhanh chóng hỏi, sắc mặt tràn đầu nghi ngờ. 

“Hừ” 

Thiếu úy Phương hừ lạnh một tiếng, nói: “Đây không phải là chuyện mà tôi phải quan tâm. Tôi chỉ biết, hôm nay Thiếu tá Hàn đích thân hạ lệnh, muốn tôi đưa những thư mời này, đích thân giao vào trong tay anh Tiêu. Nhà họ Khương các người tự mình xem mà làm đi” 

Xôn xao. 

Câu nói này, không nghi ngờ gì là một tuyên án kết thúc. 

Khương Thái Sơn này người già nhưng tâm không già, đầu óc năng động, nhanh chóng biết mình phải làm gì. 

“Nhanh, mau đi mời Tiêu Hoàng Nam” Ông cụ quay người, dẫn nhóm người nhà họ Khương, chống gậy đi thẳng đến viện nhỏ của Tiêu Hoàng Nam và Khương Phương Ngọc. 

Đợi khi bọn họ đến, thì thấy Tiêu Hoàng Nam đang dạy võ cho Ca Cao. 

Nhìn thấy người nhà họ Khương đột nhiên lao đến, Khương Phương Ngọc đang dọn dẹp nhà cửa, cũng bị giật mình, còn nghĩ rằng bọn họ bởi vì chuyện vừa rồi, mà đến đây hỏi tội. 

Cho nên, cô nhanh chóng đặt dụng cụ trong tay xuống, chạy bước nhỏ đến trước mặt ông cụ, cúi người xin lỗi: “Ông nội, xin lỗi, vừa rồi là Tiêu Hoàng Nam không đúng, là anh ấy nói lung tung, xin ông đừng trách anh ấy” 

Khương Thái Sơn làm gì dám hỏi tội Tiêu Hoàng Nam chứ. 

Đây chính là bạn trong miệng của Thiếu tá Hàn đấy. 

Bọn họ không thể đắc tội nổi đâu. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK