• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47: Tiêu Hoàng Nam nổi giận 

Khương Phương Ngọc bất thình lình bị tát một cái khiến cho cô mơ màng, nước mắt trong hốc mắt tràn mi trong nháy mắt. 

Đây là cái tát thứ hai mà cô đã phải chịu trong ngày hôm nay rồi. 

Cô không hiểu, cô không rõ. 

Vì sao mà oán khí của người Khương gia đối với mình lại lớn như vậy chứ, vì sao mà bọn họ đều muốn đổi xử với mình như vậy chứ. 

Khương Thái Sơn cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, ông ta chống gậy ba toong đi đến, cả giận mà nói: "Tiêu Hoàng Nam đâu" 

Khương Phương Ngọc đứng một bên, cô cúi đầu, lau nước mắt rơi xuống rồi nói: "Anh ấy đi ra ngoài với Ca Cao rồi. Ông nội, ông ngồi đi". 

Cho dù đã bị Khương Mỹ Dung tát cho một cái, nhưng Khương Phương Ngọc cũng không quên lấy cái ghế dựa ở bên cạnh qua, bởi vì cô biết, ông cụ đi đứng không tốt. 

Khương Thái Sơn nghe vậy, ông ta cau mày lại, hừ lạnh nói: "Không cần đâu. Tao đến chính là nói cho mày, lần hợp tác này, mày không cần phụ trách nữa, để cho Khương Mỹ Dung toàn quyền quyết định" 

Nghe nói như thể, trong lòng Khương Phương Ngọc lộp bộp một chút, cô nói: "Ông nội, nhưng phương án của cháu không phải là đã được thông qua rồi sao?" 

Cô không muốn tin, ông nội tới đây, thế mà lại là muốn giành lại phần hợp tác từ trong tay mình. 

Trong nháy mắt kia, cô thật sự không hiểu rõ, vì sao người ông nội trước kia vẫn luôn yêu thương cô, bây giờ lại trở nên lạnh lùng và xa lạ như vậy chứ. 

"Hừ. Làm sao, quyết định của tao, lẽ nào mày còn muốn phản bác nữa hay sao?" Khương Thái Sơn cả giận mà nói. 

Khương Phương Ngọc bị dọa sợ, cô cúi đầu, qua thời gian thật lâu rồi mới đáp: "Phương Ngọc, nghe theo sắp xếp của ông nội" 

Một khắc kia, nước mắt trong khóe mắt Khương Phương Ngọc, tích thành thành một dòng. 

"Hừ. Khương Phương Ngọc, tao đã nói rồi, mày không phải là đối thủ của tao. Nhà họ Khương, vĩnh viễn cũng không có chỗ cho mày đầu" Trước khi Khương Mỹ Dung rời đi, cô ta còn khiêu khích một câu. 

Đám người rời đi, cả người Khương Phương Ngọc mất hết khí lực, lập tức ngã ngồi trên mặt đất, ôm lấy đầu gối mà phát ra tiếng kêu đau khổ. 

Cô đã chuẩn bị hết bốn ngày, cố gắng đi học tập như vậy, một ngày chỉ ngủ có ba bốn tiếng, mà cũng chỉ đổi lấy được kết quả như vậy. 

Khương Phương Ngọc không cam lòng. "Phương Ngọc, bọn anh về rồi đấy" "Mẹ ơi, Ca Cao đã về rồi, mẹ nhìn Ca Cao đi, con mang đồ ăn ngon về cho mẹ nè! 

Trước cửa, Tiêu Hoàng Nam ôm Ca Cao, lúc nhìn thấy Khương Phương Ngọc ngồi trong nhà ôm đầu gối mà khóc, nội tâm Tiêu Hoàng Nam níu chặt lại. 

Khương Phương Ngọc ngẩng đầu, khuôn mặt tràn đầy nước mắt, cô ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, gió thổi làm mái tóc cô rối loạn, cô nhìn Tiêu Hoàng Nam từ xa xa, khóc lóc mà nói: "Tiêu Hoàng Nam, ông nội giành lấy phần hợp tác kia rồi, hu hu hu. Là em vô dụng, thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều là em vô dụng" 

Một khắc kia. 

Khương Phương Ngọc đau lòng như vậy, bất lực như vậy, ủy khuất như vậy. 

Tiêu Hoàng Nam buông Ca Cao xuống, Ca Cao chạy về phía Khương Phương Ngọc, cậu bé rất hiểu chuyện mà ôm lấy cô, lau nước mắt trên mặt cô, cậu bé nói: "Mẹ ơi, mẹ đừng khóc nữa, mẹ vẫn còn có Ca Cao mà, hu hu hu, mẹ đừng khóc nữa" 

Tiêu Hoàng Nam cũng không nói gì hết, ánh mắt anh hoàn toàn lạnh xuống, anh để lại một câu: "Yên tâm, anh giúp em đòi lại" 

Nói xong, Tiêu Hoàng Nam trực tiếp xoay người rời đi. 

Một khắc ngay khi rời khỏi cửa kia, tầng mây xa vời nhanh chóng tối xuống, giống như sát thần xuất thể vậy. 

Lửa giận cùng hàn ý thấu trời trên người Tiêu Hoàng Nam hoàn toàn bạo phát. Nhà họ Khương, đáng chết. 

Hết lần này tới lần khác khiến cho Khương Phương Ngọc đau lòng, hết lần này tới lần khác làm cho Khương Phương Ngọc rơi lệ. 

Bọn họ, đều đáng chết. 

Âm. 

Một nhà ba người Khương Tuấn Dật đang chúc mừng giành được hợp tác, giờ phút này, cửa lớn biệt thự trực tiếp bị đá mạnh một cước mà văng ra. 

Trong ảnh phản chiếu của cửa, Tiêu Hoàng Nam ngạo nghễ độc lập, ánh sáng sau lưng, giống như thiên thần giáng thế. 

"Khương Tuấn Dật. Khương Mỹ Dung" Tiêu Hoàng Nam nổi giận mà gầm lên một tiếng, làm chấn động cả căn biệt thự đều vang lên ầm ầm. 

Giờ phút này Khương Tuấn Dật ngồi trên ghế sô pha, ông ta ngay lập tức phản ứng lại, giận dữ hét lên: "Tiêu Hoàng Nam? Cậu muốn làm gì. Chỗ này là nhà của tôi, cậu... 

Nhưng đáp lại ông ta là một cước đá tới của Tiêu Hoàng Nam. 

Âm. 

Một cước này, mạnh mẽ vang dội, trực tiếp đá Khương Tuấn Dật ngã xuống đất từ trên ghế sô pha. 

"A.." Khương Tuấn Dật cũng phát ra một tiếng kêu gào đau đớn, cả người ông ta té trên mặt đất, ông ta ôm bụng, vẻ mặt đỏ lên. 

Giờ phút này Khương Mỹ Dung sững sờ ở một bên, thấy một màn như vậy, cả người đều điên cuồng mà kêu to: "Tiêu Hoàng Nam. Mày điên rồi. Người đầu, giết người rồi" 

Nhưng mà. 

Âm. 

Tiêu Hoàng Nam vung tay một cái, trực tiếp phẫn nộ mà tát một cái lên trên mặt Khương Mỹ Dung, đánh bay cô ta ra xa hai ba mét, đập lên trên bàn cơm, khóe miệng cô ta tràn đầy máu. 

Mà Tiết Ngọc Mai, đã sợ tới mức hôn mê bất tỉnh từ lâu rồi. 

"Bịch bịch bịch" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK