Bài vị đen kịt, chữ viết mạ vàng, khiến mọi người kinh sợ.
Nhà họ Tiêu ở Tô Hàng, bài vị bố Tiêu An Vũ, mẹ Tô Diệp Lan.
Ánh mắt mọi người dừng ở phía trên tấm bài vị kia, tất cả đều nhịn không được mà hít một ngụm khí lạnh.
Đây cũng quá là bá đạo rồi.
Tên Tiêu Hoàng Nam này là tính không chết không ngừng với nhà họ Ninh mà.
Trong buổi lễ đính hôn của Ninh Trúc Linh, ở trước mặt nhiều nhân vật nổi tiếng của Tô Hàng như vậy, ở trước mặt lớn nhỏ nhà họ Tần, Tiêu Hoàng Nam thế mà lại bày ra bài vị của bố mẹ mình.
Đây là đang đánh vào mặt nhà họ Ninh một cách trắng trợn mà.
"Đây... Đêm nay e là buổi lễ đính hôn của Ninh Trúc Linh không thể yên bình được rồi"
"Tên Tiêu Hoàng Nam này rốt cuộc có ý gì vậy chứ? Đây cũng quả là điên cuồng rồi. Nhà họ Tiêu đã diệt vong từ lâu rồi, nhà họ Ninh bây giờ chính là gia tộc hàng đầu ở Tô Hàng. Anh ta làm như vậy, không phải là đang tìm chết sao?"
"Con chó mất nhà này đã biến mất năm năm rồi, chẳng lẽ là còn muốn gây nên sóng gió gì đó ở Tô Hàng nữa sao?"
Mọi người thấp giọng bàn luận, phần lớn người đều xem nhẹ và coi thường Tiêu Hoàng Nam, thậm chí còn mang theo cả oán hận.
Tô Tuấn Khải ở bàn chính giờ phút này cũng mang sắc mặt lạnh nhạt mà nhìn tất cả những chuyện này, ông ta nhàn nhã nhấp một ngụm trà.
Từ vài ngày trước, ông ta cũng đã biết thân phận thật sự của Tiêu Hoàng Nam rồi.
Không ngờ, Bắc Minh Vương thống lĩnh ba mươi nghìn người Bắc Minh, thế mà lại chính là cậu chủ của nhà họ Tiêu năm năm trước.
Ngày đó lúc Tô Tuấn Khải biết được thân phận của Tiêu Hoàng Nam từ chỗ lão thủ trưởng, cũng là một bộ dạng tràn đầy khiếp sợ như vậy, thật lâu sau cũng không thể bình tĩnh lại được.
Thảm án diệt môn của nhà họ Tiêu năm đó, ông ta cũng được biết đến, nhưng đó là chuyện thuộc về gia tộc ở Tô Hàng, Tô Tuấn Khải không thể tham dự.
Hiện giờ, Tiêu Hoàng Nam giống như một con chó mất nhà vào năm năm trước ra thoát khỏi Tô Hàng, đã công thành danh toại từ sớm rồi, sừng sững ở nơi đỉnh núi mà tất cả mọi người không thể nhìn tới được.
Người như vậy, mang theo thù hận ngập trời trở lại Tô Hàng, đi đến buổi lễ đính hôn của Ninh Trúc Linh, nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Lý Quốc Thắng ở một bên, mắt cũng lóe lên nhìn Tiêu Hoàng Nam, sau đó nhìn thoáng qua Tô Tuấn Khải, ông ta phát hiện thần sắc của Chủ tịch Tô này lạnh nhạt, dường như là không hề quan tâm đến chuyện trước mắt.
Điều này khiến cho Lý Quốc Thắng nổi lên lòng nghi ngờ, ông ta nhỏ giọng dò hỏi: "Anh Tô, sao anh lại không để tâm gì hết vậy? Chẳng lẽ, anh Tô có quen biết với người tên Tiêu Hoàng Nam này sao?"
Tô Tuấn Khải cười, ông ta nói: "Chuyện của nhà họ Tiêu năm năm trước, ai mà chẳng biết chứ? Chẳng qua, bây giờ Tiêu Hoàng Nam đã khác với khi xưa rồi. Lần này nhà họ Ninh, sợ là gặp phải rắc rối rồi."
Nghe vậy, sắc mặt Lý Quốc Thắng cứng lại một chút, ông ta hỏi: "Lời này của anh Tô là có ý gi?"
Tô Tuấn Khải cười ra vẻ bí hiểm, ông ta nói: "Còn nhớ rõ mấy ngày trước, ở sân bay Tô Hàng có ba vị thần y xuất hiện cùng lúc không?"
Nói tới đây, Tô Tuấn Khải không nói tiếp nữa, nói đến đó rồi thôi.
Nhưng Lý Quốc Thắng cũng không phải là người bình thường, nháy mắt đã nghĩ tới cái gì đó, vẻ mặt ông ta thay đổi lớn, đồng tử phóng đại, không dám tin mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoàng Nam.
Ông ta nhỏ giọng nói: "Anh Tô, ý anh là nói, ba thần y đó là vì cậu ta mà đến?"
Tô Tuấn Khải lắc đầu, tỏ ý bảo Lý Quốc Thắng giữ suy đoán của mình lại trong bụng đi, đồng thời ông ta cũng nhắc nhở: "Cậu Lý, cậu là gia đình giàu có nhất ở Tô Hàng chúng ta, tiếp xúc với nhiều người, có một số việc, tự mình biết là được rồi, dù sao thì cũng không cần nói toẹt ra với người bên ngoài. Nếu không, chuyện của nhà họ Kim, e là sẽ tái diễn."
Vốn Lý Quốc Thắng đã không khỏi chấn động, giờ phút này nghe thấy Tô Tuấn Khải nhắc tới nhà họ Kim, trong nháy mắt ông ta đã nghĩ tới chuyện nhà họ Kim bị diệt đêm qua.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Lý Quốc Thắng chấn động tột đỉnh, đồng thời cũng có suy đoản về thân phận của Tiêu Hoàng Nam, càng lên thêm một tầng nữa.
Nhà họ Kim bị diệt, thế mà lại là bởi vì cậu ta.
Đáng sợ. Cực kỳ đáng sợ.
Giờ phút này Ninh Trúc Linh nhìn thấy tẩm bài vị kia được bày trên mặt bàn, cả người cô ta giống như là bị sét đánh, sắc mặt cô ta đã âm trầm tới cực điểm,
Trong lòng cô ta hận không thể bóp chết Tiêu Hoàng Nam đi.
Đây là sỉ nhục. Là sự sỉ nhục và khiêu khích Ninh Trúc Linh.
"Tiêu Hoàng Nam. Anh có ý gì? Đêm nay là buổi tiệc đính hôn của Ninh Trúc Linh tội và Tần Hạo Nhiên, anh lại đem tẩm bài vị của người chết kia đến là muốn làm cái gì chứ? Là muốn khiêu khích nhà họ Ninh tôi, hay là muốn khiêu khích nhà họ Tần ở tỉnh thành?"
Khuôn mặt xinh đẹp kia của Ninh Trúc Linh, giờ phút này tràn đầy lạnh lùng, trong mắt mang theo hận ý nồng đậm, cô ta quát: "Anh là một tên chó mất nhà của nhà họ Tiêu, có cái tư cách gì mà xuất hiện ở đây? Nể mặt tình cảm trước kia của hai người chúng ta, bây giờ tôi ra lệnh cho anh, quỳ xuống xin lỗi Tần Hạo Nhiên, cầm lấy bài vị người chết kia, cút ra khỏi đây."
Tất cả mọi người ở đây liếc mắt, nhìn hành động tiếp theo của Tiêu Hoàng Nam.
Sắc mặt Tiêu Hoàng Nam lạnh nhạt, ánh mắt anh vương vấn hàn ý lạnh thấu xương, anh nói: "Ninh Trúc Linh, cô vẫn bộ dạng vô tình và dứt khoát trước sau như một như vậy. Tình cảm giữa cô và tôi, đã bị cô xé bỏ không còn một mảnh trong buổi hôn lễ vào năm năm trước rồi. Đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ cảnh bố mẹ tôi quỳ xuống cầu xin nhà họ Ninh và bốn gia tộc lớn. Nhưng cô khi đó, có từng nghĩ tới tình cảm không? Bọn họ sống sờ sờ đó mà đã bị cô, bị bốn gia tộc lớn ép chết"
Nói tới đây, cảm xúc của Tiêu Hoàng Nam kích động, hốc mắt anh phiếm hồng lạnh lẽo, anh gắt gao siết chặt nắm tay lại, trên người cũng dâng lên một cỗ sát ý ngập trời.
Cỗ sát ý này, làm tất cả mọi người trong đại sảnh cả kinh đến mức khiến cho bọn họ đều lạnh run cả người.
"Nhà họ Ninh, còn có bốn gia tộc lớn, đã nằm trong danh sách tử vong của tôi từ lâu rồi. Tiêu Hoàng Nam tôi, nhất định sẽ đòi lại nợ máu năm đó của các người. Ngày hôm nay, chính là khai đao với nhà họ Ninh cô trước." Tiêu Hoàng Nam nói, anh tiến lên trước một bước, đối diện với Ninh Trúc Linh.
Lúc này Ninh Trúc Linh đã sợ tới mức phải lui về phía sau mấy bước, cô ta không thể tin được, một tên phế vật giống như chó nhà có tang vào năm đó, bây giờ lại sẽ có khí thế cường hãn như thế.
Cứ giống như là bây giờ cô ta đang đối mặt với một tòa núi rộng lớn không thể vượt qua được.
Đáng sợ.
"Tiêu Hoàng Nam. Cậu làm càn. Đêm nay là lễ đính hôn của con gái tôi Ninh Trúc Linh, cậu làm như vậy, là đang đối địch với nhà họ Ninh chúng tôi."
Lúc này Ninh Đăng Kỳ đứng bật dậy, sắc mặt ông ta âm lãnh nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoàng Nam, ông ta quát: "Một con chó mất nhà như cậu, chẳng qua cũng chỉ là một tên phế vật. Bây giờ trở lại Tô Hàng, muốn đối nghịch với nhà họ Ninh chúng tôi, sợ là đang tìm chết"
Tiêu Hoàng Nam liếc mắt một cái, anh lạnh giọng nói: "Ninh Đăng Kỳ, ngày đó, ông ép bố mẹ tôi quỳ xuống, hôm nay, bài vị của bố mẹ tôi ở đây, tôi muốn ông quỳ xuống, dập đầu nhận tội với bọn họ."
Nghe vậy, lúc này Ninh Đăng Kỳ cười lạnh vài tiếng, ông ta nhìn chằm chằm vào tấm bài vị kia, trào phúng kêu to: "Quỳ xuống với bọn họ sao? Bọn họ xứng sao? Nhà họ Tiêu đã không còn nữa rồi, Tiêu Hoàng Nam cậu chẳng qua cũng chỉ là một con chó mất nhà, thể mà còn dám dõng dạc nói muốn tôi quỳ xuống với hai người đã chết bọn họ. Tôi e rằng là cậu điên rồi."
Những lời nói vừa dứt, Ninh Đăng Kỳ chợt nhìn thấy trong mắt Tiêu Hoàng Nam lóe lên hàn ý cùng với sát khí lạnh thấu xương.
Loại ánh mắt này, khiến cho Ninh Đăng Kỳ không thở nổi, thật giống như là bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm, giây tiếp theo mình sẽ phải mất mạng vậy.
"Thực xin lỗi, tôi hy vọng ông quỳ xuống"
Khuôn mặt Tiêu Hoàng Nam buông xuống, khóe mắt hiện lên hàn ý, anh đi tiến lên một
bước, nhẹ tay phất mặt bàn một cái, gần như là trong nháy mắt, anh vơ lấy đôi đũa bạc ở trên bàn.
Phập.
Âm thanh xé trời.
Một đôi đũa bạc chấn động hư không, mang theo luồng khí sát phạt và ánh sáng bức người, trực tiếp đâm xuyên qua hai đầu gối của Ninh Đăng Kỳ, máu tươi giàn giụa.
"A."
Tiếng kêu thảm thiết của Ninh Đăng Kỳ vang lên, ông ta quỳ gối xuống tại chỗ, đầu gối đập trên mặt đất bùm một tiếng thật mạnh, quỳ xuống trước tấm bài vị kia.
Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán Ninh Đăng Kỳ, cùng với vẻ mặt tràn đầy thống khổ.
Một màn này, xảy ra quá nhanh, tất nhiên cũng làm chấn động khách quý ở toàn trường, bao gồm cả Ninh Trúc Linh.
Bọn họ căn bản không nghĩ tới, tên phế vật Tiêu Hoàng Nam này, thế mà lại dám ra tay tàn nhẫn như thể trước mặt tất cả mọi người.
"A a a. Chân của tôi... Chân của tôi. Tao muốn giết mày. Giết mày" Ninh Đăng Kỳ kêu thảm, vang vọng cả đại sảnh.
Đồng thời, vệ sĩ của nhà họ Ninh cũng vội vã vọt vào, bao vây xung quanh Tiêu Hoàng Nam và Long Nhật lại.