Chương 37: Mau. Mau đi tìm Tiêu Hoàng Nam
Nói xong, Tiêu Hoàng Nam cúp điện thoại.
Cả phòng khác đều im lặng như chết vậy.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Tiêu Hoàng Nam.
Chủ yếu là do khí chất và ánh mắt lạnh lùng vừa rồi của Tiêu Hoàng Nam khi gọi điện thoại, khiến bọn họ có chút ngẩn ra.
Trong lòng bọn họ thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ, điều mà Tiêu Hoàng Nam nói có phải thật không?
Mà lúc này, Khương Thiên Hàn đã nhảy lên trước, chỉ và Tiêu Hoàng Nam bắt đầu gào lên: “Anh làm cái gì vậy? Còn mẹ nó gọi điện thoại? Anh có thể gọi điện thoại cho ai chứ? Giả vờ cho ai xem chứ?
Nói xong, Khương Thiên Hàn lao qua, cướp di động trong ta Tiêu Hoàng Nam, sau đó đập xuống đất, còn dùng hai chân giẫm lên, trực tiếp giẫm tan điện thoại.
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Hoàng Nam nhíu mày, nắm chặt tay. Trong mắt anh, Khương Thiên Hàn không nghi ngờ gì là một người đáng chết.
Tuy nhiên, Khương Phương Ngọc lại kéo cánh tay anh, khẽ lắc đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh không được động tay.
Khương Thiên Hàn đỡ tức, cười lạnh hai tiếng, nói: “Không phải anh rất giỏi sao? Bây giờ anh ra vẻ cái xem nào. Còn gọi điện thoại? Thật sự là đồ bỏ đi.”
Ngô Gia Hiệp cũng cười hai tiếng, nói với Khương Thái Sơn: “Ông, tên Tiêu Hoàng Nam, không phải là bị kích thích cái gì đấy chứ?”
Sắc mặt Khương Thái Sơn lạnh lùng, đập mạnh cây gậy trong tay xuống đất, nặng nề nói: “Tiêu Hoàng Nam. Đủ rồi. Đây là tiệc tối của nhà họ Khương, không đến lượt cậu nói lung tung. Bây giờ cậu cút ra ngoài cho tôi”
Ông cụ đã mở miệng, những người khác của nhà họ Khương cũng bắt đầu chỉ trích Tiêu Hoàng Nam, chửi mắng:
“Đúng. Cút đi.”
“Đồ bỏ đi. Cút đi. Mang theo theo cả đứa con gái mù của mày cùng cút đi”.
“Đúng vậy. Thật sự một đồ rác rưởi không biết xấu hổ. Đứng ở đây là người khác ghê tởm”
Đối mặt với sự tức giận của mọi người, Khương Phương Ngọc sợ hãi lùi về sau mấy bước, kéo cánh tay Tiêu Hoàng Nam muốn rời đi.
Khương Nhược Đông và Từ Thu Thủy ngồi một bên, sắc mặt cũng rất khó nhìn, lúc này cũng không dám xen lời vào.
Cuối cùng, Khương Nhược Đông đập bàn một cái, tức giận đứng lên, chỉ vào Khương Phương Ngọc mắng: “Khương Phương Ngọc, đưa nó đi. Đồ không biết xấu hổ”
Khương Phương Ngọc vội vàng không ngừng gật đầu, còn xin lỗi người nhà họ Khương: "Xin lỗi xin lỗi, chúng tôi đi đây”
“Tiêu Hoàng Nam, chúng ta đi thôi, mau đi thôi, đừng khiến ông nội tức giận, coi như em xin anh đấy, chúng ta trở về rồi nói sau”.
Đối diện với ánh mắt và vẻ mặt vừa gấp gáp vừa xấu hổ của Khương Phương Ngọc, Tiêu Hoàng Nam cũng không còn cách nào, chỉ đành quay người ốm Ca Cao đang sợ hãi trốn ra phía sau rời khỏi phòng khách.
Sau khi ba người rời đi, tiếng chửi mắng trong phòng vẫn không ngừng lại.
Khương Thái Sơn nặn ra một nụ cười, nói: “Cậu Ngô, thật sự xin lỗi, khiến cậu nhìn thấy trò cười rồi”
Ngô Gia Hiệp cười ha ha hai tiếng, nói: “Ông à, đâu có chứ. Tên Tiêu Hoàng Nam này là một tên đầu đường xó chợ, ai cũng biết, không hề liên quan đến nhà họ Khương. Phải nói ấy, thì vấn đề vẫn là ở Khương Phương Ngọc kia, cứ phải đưa tên bỏ đi này về đây
“Còn không phải sao. Một tên rác rưởi không nhà, cũng là nhà họ Khương chúng tôi tốt bụng, để nó cũng trở về” Khương Tuấn Dật cũng nịnh bợ cười theo.
Nhóm người bắt đầu vui vẻ ăn cơm uống rượu, vô cùng náo nhiệt.
Ngô Gia Hiệp cũng nhân cơ hội này hỏi: “Ông à, nhà họ Khương đã lấy được hợp tác của Khương Phương Ngọc và tập đoàn Lục Dân chưa?”
Khương Thái Sơn cao hứng nói: “Tất nhiên là lấy được rồi, Khương Phương Ngọc không có cái gì cả, đến cuối cùng vẫn phải dựa vào nhà họ Khương”
“Vậy thì tốt, ông à, cháu nghĩ thế này, tập đoàn Ngô thị bọn cháu cũng giành được một phần hợp tác với tập đoàn Lục Dân, không bằng, hai nhà chúng ta kết hợp, đạt thành mối quan hệ hợp tác, cùng nhau phát triển được không?” Ngô Gia Hiệp cười nói.
“Vậy thì quá tốt rồi. Tập đoàn Ngô thị liên thủ với nhà họ Khương, nhất định sẽ gây ra tiếng vang lớn ở Tô Hàng” Khương Thái Sơn vô cùng kích động, đồng ý luôn.
Khương Mỹ Dung ngồi bên cạnh Ngô Gia Hiệp cũng nhân cơ hội này dùng đôi chân trắng nõn của mình cọ vào chân Ngô Gia Hiệp, Ngô Gia Hiệp lập tức hiểu ý, nói: “Là thế này, ông à, ông cũng biết, Khương Phương Ngọc đã rời khỏi nhà họ Khương năm năm rồi, không biết không hiểu cái gì cả, hợp tác lần này của nhà họ Khương với tập đoàn Lục Dân, không bằng để cho Mỹ Dung quản lý được không?”
Khương Thái Sơn cau mày, suy nghĩ, sau đó cười nói: “Đó là tất nhiên rồi, vốn dĩ ông đã chuẩn bị cho Mỹ Dung quản lý lần hợp tác này rồi.”
“Ha ha. Ông à, cháu kính ông một lý” Mặt Ngô Gia Hiệp tràn đầy ý cười, Khương Mỹ Dung cũng vui đến nỗi sắp nở hoa.
Mà vào lúc này, quản gia ở cửa đột nhiên gấp gáp chạy vào, còn ngã ở cửa, khiến mọi người cười lớn.
Khương Thái Sơn lạnh giọng nói: “Quản gia. Ông vội vàng như vậy, còn ra thể thống gì chứ.
Chuyện gì?”
Quản gia tái mặt nói: "Ông chủ. Không hay rồi không hay rồi. Một chiếc xe quân sự của Tổng bộ Quân sự Tô Hàng đột nhiên dừng ở cửa. Nói, nói là đến gửi thư mời”
Âm.
Trong phút chốc cả phòng khách đều không còn tiếng động.
Mọi người đều tràn đầy kinh ngạc, nhìn nhau. Tình hình gì vậy?
Xe quân sự của Tổng bộ Quân sự Tô Hàng, vậy là lại đến nhà họ Khương.
Cái này... cái này là một tin mới nóng hổi đấy.
Càng quan trọng là đến để gửi thư mời.