Chương 45: Tại sao lại là con nhỏ đó?
Khương Phương Ngọc ngượng ngùng cúi thấp đầu, trong lòng giống như có một ngàn con nai con chạy qua.
Đúng lúc này, Ca Cao từ đầu đi đến, che cái miệng nhỏ nhắn, híp mắt lại, khúc khích cười: “Hi hi hi, mẹ thẹn thùng, mẹ thẹn thùng nha”
Khương Phương Ngọc vừa nghe thấy, lách người đi qua, làm bộ tức giận nói: “Ca Cao, con nói bậy bạ gì đó. Mẹ đánh con nè, nhóc con hư hỏng"
“A a a. Bố ơi, mẹ muốn đánh con” Ca Cao nhanh chóng chạy tới, nhào vào trong lòng Tiêu Hoàng Nam.
Khương Phương Ngọc trừng mắt, liếc anh một cái: "Anh cứ nuông chiều con bé đi”
Tiêu Hoàng Nam nhún vai, cùng Ca Cao làm mặt xấu với Khường Phương Ngọc: “Con gái của anh thì anh nuông chiều, có làm sao đâu”.
Ở bên này, Khương Thiên Hàn và Từ Thu Thủy sau khi rời khỏi nhà nhỏ, tức giận ném hết toàn bộ hộp quà trên tay xuống đất, rống lên: “Mẹ. Mẹ xem cái tên Tiêu Hoàng Nam kia đi, quả thật là tự cao tự đại. Anh ta muốn là cái gì vậy chứ? Lại còn dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với chúng ta. Làm con tức chết mà”.
Từ Thu Thủy mặt lạnh nói: “Được rồi, được rồi, bớt nhiều lời. Nếu không phải vì chuyện làm ăn của tập đoàn Lục Dân, mẹ con mình mới không thèm đến cái chỗ hỏng bét này đầu. Mấy ngày tới, mỗi ngày mẹ sẽ đến theo dõi, chờ đến khi con bé đưa ra kế hoạch mới thôi.”
Khương Thiên Hàn cũng gật đầu, hít một hơi nói: “Cũng chỉ có thể mặc cho số phận”
Bốn ngày tiếp theo trôi qua rất nhanh.
Ở công ty Khương Thị, trong phòng họp đang tiến hành biểu quyết lựa chọn hai phương án kinh doanh.
Cả hai phương án này đều được ẩn danh, cho nên hơn ba mươi người của công ty tham gia vào việc bỏ phiếu, trong đó gồm có quản lý các phòng ban, tổng giám đốc, thành viên ban giám đốc, cũng không biết hai phương án này là do hai người nào đề xuất.
Bởi vì Tiểu Hoàng Nam không phải là người của Khương Thị, hiển nhiên sẽ không thể tham gia vào cuộc họp, cho nên anh chỉ có thể im lặng ngồi chờ ở bên ngoài.
Khương Mỹ Dung và phương Phương Ngọc đương nhiên là ngoan ngoãn ngồi ở một bên, cùng chờ đợi phiếu bầu của bọn họ.
Chẳng qua, Khương Mỹ Dung khoanh tay, hai chân vắt chéo, dáng vẻ rất là cao ngạo và tự tin, còn Khương Phương Ngọc lại đang lo lắng cùng bất an, đôi mắt đã mang theo vẻ khẩn trương lúc nào không hay.
"Hừ, Khương Phương Ngọc, cô đừng có nằm mơ. Phương án của tôi chắc chắn sẽ dành phần thắng. Chỉ có bốn ngày, cô có thể làm ra được phương án tốt đẹp gì. Tôi khuyên cô, tốt nhất vẫn nên là về nhanh đi, nếu không lát nữa sẽ mất mặt trước rất nhiều người” Khương Mỹ Dung liếc mắt khinh thường nhìn Khương Phương Ngọc.
“Nói cho cùng thì một đứa ngu ngốc có thể viết ra được thứ tốt đẹp gì. Vẫn nên cút đi sớm một chút”
Tiết Ngọc Mai đứng bên cạnh con gái mình, sắc mặt đắc ý không chịu được, cả chân mày hay nét mặt đều là ý tứ châm chọc.
Những người nhà họ Khương khác có mặt ở đây cũng đều tràn ngập vẻ tự tin.
Bởi vì, bọn họ phiếu bầu của bọn họ đã xác định được mục tiêu.
Bên trong hai phương án kia, có một cái được làm rất tốt, còn một cái khác có vẻ rất ngây thơ, rõ ràng đều là lời nói rỗng tuếch, hơn nữa còn là hoàn thành một cách qua loa và vội vàng.
Không cần nghĩ cũng biết được, cái bản phương án rỗng tuếch kia chắc chắn là của con nhỏ để tiện chương Phương Ngọc gấp gáp việt ra.
Ha ha, thật ra kết quả đã có rồi, hai bản phương án này đặt cùng một chỗ, quả thực như là một cái ở trên trời, một cái ở dưới đất.”
“Vậy mà, cũng không biết cái đồ bỏ đi đó còn kiên trì ngồi lại chỗ này làm gì?”
Đối mặt với sự chế giễu và châm chọc cùng với cười lạnh của quản lý cấp cao trong công ty, Khương Phương Ngọc không dám trả lời, một tiếng cũng không đáp, bởi vì cô và Khương Mỹ Dung không thể trực tiếp xem phương án được đưa ra, cho nên trong lòng cô vẫn cảm thấy phương án của mình viết thật rác rưởi.
Hơn nữa, hôm nay cô ta còn trang điểm rất tinh xảo, cái miệng nhỏ nhắn như hoa anh đào, mày cong mi dài, bộ váy dài màu trắng phối cùng với đôi giày cao gót màu đen, nhiều vẻ thướt tha, lẳng lặng ngồi ở vị trí kia, giống như là một tiên nữ.
Nhưng mà, cô rất hồi hộp, cũng rất sợ hãi.
Một nhà ba người Khương Nhược Đông ngồi trên kia, biểu tình trên mặt cũng đều vô cùng u ám. Phương án bọn họ nhìn qua vừa rồi, thật sự là chênh lệch rất lớn. Cho nên, bọn họ đã không còn ôm hy vọng gì.
Trong lòng Khương Thiên Hàn và Từ Thu Thủy hận chết Khương Phương Ngọc.
Quả nhiên, đồ bỏ đi vẫn là đồ bỏ đi, phế vật chính là phế vật.
“Được rồi. Cả hai phương án mọi người cũng đều đã xem qua, ừm cũng khá là tốt. Bây giờ bắt đầu biểu quyết đi”
Khương Thái Sơn ngồi ở vị trí chủ tịch, bình ổn nói.
Bắt đầu quá trình bỏ phiếu, trong lòng Khương Phương Ngọc càng thêm bồn chồn, ngược lại với Khương Mỹ Dung càng là vẻ bình tĩnh vô cùng đắc ý.
Cuối cùng, kết quả cũng đã có.
Phương án thứ nhất thành công chiếm được tám mươi phần trăm số phiếu bầu, chiếm một tỷ lệ rất lớn.
"Được, bây giờ tôi sẽ tuyên bố, người có phương án chiến thắng chính là.." Khương Thái Sơn nhìn danh sách kết quả trong tay trợ lý, khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Khương Mỹ Dung.
Dù sao Khương Mỹ Dung đã làm việc ở công ty suốt nhiều năm, kinh nghiệm có, thực lực cũng có.
Khương Mỹ Dung tùy ý đứng dậy, nụ cười trên mặt vô cùng tự mãn, thật giống như thể kế tiếp chắc chắn sẽ gọi tên của cô ta, cực kỳ tự tin.
"Có thấy không, phần thắng nhất định sẽ thuộc về tôi.” Khương Mỹ Dung còn không ngần ngại liếc mắt nhìn Khương Phương Ngọc đang vô cùng khẩn trương ngồi bên cạnh.
“Người dành chiến thắng là... Khương Phương Ngọc Thời điểm cái tên này được thốt ra khỏi miệng, Khương Thái Sơn, tất cả mọi người đều ngây ngẩn và ngơ ngác.
Ông ta có chút không dám tin nhìn đi nhìn lại danh sách trong tay chính mình, sau đó xác nhận lần nữa với trợ lý bên cạnh, cuối cùng trợ lý chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu xác nhận là thật.
Xì xầm, xì xầm.