“Đúng vậy, chủ soái có gì phân phó?” Hàn Lục Dân vội vàng nói. Cho tới bây giờ, trong lòng ông ta vẫn còn nơm nớp lo sợ.
Khí thế của Tiêu Hoàng Nam quá mạnh, ngay cả khi anh ngồi ở đó, Hàn Lục Dân cũng cảm thấy mình không thở nổi.
"Chọn một số dự án hợp tác do nhà họ Kim để lại rồi để Khương Phương Ngọc tiếp quản. Hãy nhớ rằng, chỉ có Khương Phương Ngọc mới có thể tiếp quản, tất cả những người khác đều không được." Tiêu Hoàng Nam lạnh lùng nói.
“Vâng thuộc hạ hiểu rõ” Hàn Lục Dân vội vàng đáp lại, tuy trong lòng có chút nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi thêm.
“Không còn việc gì nữa, ông đi xuống trước đi” Tiêu Hoàng Nam thản nhiên nói.
Hàn Lục Dân ngập ngừng: "Chủ soái, thuộc hạ có một yêu cầu quả đáng. Ba ngày sau, có một cuộc họp giao lưu danh nhân ở Tô Hàng, do thuộc hạ tổ chức để chúc mừng các gia tộc và doanh nghiệp đã giành được các dự án của nhà họ Kim để lại. Đây là mấy thư mời đặc biệt. Thuộc hạ xin mời chủ soái và bà chủ cùng nhau đến".
Tiêu Hoàng Nam nhìn thoáng qua rồi nói: "Để đó đi, có thời gian thì tôi sẽ đi." “Vâng.” Hàn Lục Dân cúi chào, rồi rời khỏi biệt thự Minh Nguyệt.
Mãi đến khi rời khỏi biệt thự Minh Nguyệt, cảm giác khó chịu trên người Hàn Lục Dân mới biến mất, cả lưng áo ông ta ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Mà bên này, bên trong biệt thự nhà họ Khương.
Khương Mỹ Dung rất tức giận và đập vỡ rất nhiều thứ, nói với Khương Tuấn Dật: "Bố, lẽ nào chúng ta cứ ngồi đó chờ chết sao? Sau đó nếu Khương Phương Ngọc trở lại nhà họ Khương, nào còn cơ hội cho chúng ta?"
Khương Tuấn Dật nhấp một ngụm trà, cười nói: "Mỹ Dung, đừng tức giận. Bố đã điều tra qua. Tiêu Hoàng Nam là xuất ngũ trở về, không có thể lực. Nhà họ Tiêu đã bị diệt từ năm năm trước rồi, cậu ta một con chó nhà có tang còn có thể gây ra sóng gió gì nữa? Bọn họ không có khả năng giành được hạng mục nhà họ Kim để lại."
"Thật sao?”
Khương Mỹ Dung nghe vậy, giữa hai lông mày mang theo ý cười lạnh, nói: “Hừ. Con chỉ biết rằng Khương Phương Ngọc là đồ để tiện, kiếp này cũng đừng nghĩ trở lại nhà họ Khương” .
"Nhưng mà bố, cái tên Tiêu Hoàng Nam kia thật quá ngông cuồng. Đánh con rồi lại còn đánh Ngô Gia Hiệp, nhưng mà Ngô Gia Hiệp nói, anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tiêu Hoàng Nam."
Khương Mỹ Dung nói theo.
Khương Tuấn Dật gật đầu nói: "Vừa trùng hợp, chúng ta chỉ cần ngồi trên núi xem hổ đánh nhau. Con quan tâm đến Ngô Gia Hiệp nhiều hơn chút, xây dựng mối quan hệ tốt với cậu ta chút. Nhà họ Ngô của cậu ta là một trong những ứng cử viên được quyết định nội bộ cho cuộc họp giao lưu hạng mục này. Nếu con có thể lấy được một số hạng mục do nhà họ Kim để lại thì ông nội đương nhiên sẽ coi trọng con. Trong tương lai, gia đình chúng ta sẽ rất quan trọng trong mắt ông nội"
"Bố, cái này còn cần bố nói sao. Con biết phải làm gì." Khương Mỹ Dung nói: "Ngày mai, con và Ngô Gia Hiệp sẽ đến thăm Thiếu tá Hàn Lục Dân. Đến lúc đó, chờ con nhận được bức thư ngỏ ý hợp tác thì Khương Phương Ngọc sẽ hoàn toàn biến mất khỏi nhà họ Khương."
Khương Tuấn Dật cũng mỉm cười, tiếng cười gian trá của hai bố con vang vọng khắp phòng khách.
Cùng lúc đó, gia đình ba người của Khương Nhược Đông sống trong một căn hộ chừng trăm mét vuông ở phía bắc biệt uyển nhà họ Khương.
Khương Thiên Hàn không ngừng khóc lóc, làm nũng với mẹ, nói: "Mẹ, nhìn xem, hai tay của con đều bị phế vật Tiêu Hoàng Nam đó đánh. Con đau muốn chết."
Từ Thu Thủy cũng đau khổ muốn chết: "Ôi, Thiên Hàn thân yêu, đừng lo lắng, mẹ sẽ làm chủ cho con."
Sau đó, Từ Thu Thủy quát lên với Khương Nhược Đông đang đi đi lại lại trong phòng khách: "Đủ rồi. Đừng làm tôi choáng váng. Ông xem đi, đây là chuyện tốt mà con chó nhà có tang con gái ông mang về. Ông không cho chúng tôi một câu trả lời cho chuyện này thì mẹ con tôi sẽ không tha cho ông."
Khương Nhược Đông cũng rất bất lực, ở bên ngoài là Từ Thu Thủy cho ông ta thể diện, nhưng ở nhà ông ta bị vợ quản rất nghiêm, ông ta rất sợ.
Nếu không, ông ta đã không ly hôn với mẹ Khương Phương Ngọc và kết hôn với Từ Thu Thủy.
“Vợ à, Phương Ngọc đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Khương rồi, bà còn muốn tôi làm gì?” Khương Nhược Đông nói: “Bà cũng thấy Tiêu Hoàng Nam là một người liều lĩnh”
"Ha ha, ai mà biết được ông có còn đang nghĩ đến con nhóc chết tiệt đó không. Tôi nói cho ông biết, Khương Phương Ngọc tuyệt đối không được bước chân vào nhà họ Khương. Cái nhà này không có chỗ cho nó. Còn nữa, ngày mai ông sẽ đến thăm Hàn Lục Dân, chuyện này ông chuẩn bị thế nào? Chẳng phải ông có chút bạn bè sao, tình hình bây giờ thế nào? Thiên Hàn nhà chúng ta có thể đi không?” Từ Thu Thủy hỏi.
"Đi không hay lắm, Hàn Lục Dân cũng không phải là ai muốn gặp cũng được. Tôi có địa vị thấp trong nhà họ Khương, bố cũng không coi trọng gia đình chúng ta. Bạn bè của tôi cũng không có cơ hội nhìn thấy Thiếu tá Hàn. Chuyện này sợ là không được” Khương Nhược Đông bất lực thở dài, lắc đầu.
"Cái gì? Khương Nhược Đông ơi Khương Nhược Đông, ông quả thực chính là đồ phế vật. Ông còn vô dụng hơn cả Tiêu Hoàng Nam. Tại sao trước đây tôi lại cưới ông chứ? Nếu chuyện này không làm được thì Thiên Hàn của chúng ta làm sao bây giờ? Trong mắt ông cụ bấy giờ. đều là con nhóc Khương Mỹ Dung chết tiệt kia rồi, không có một chút nào là Thiên hàn cả. Sau này, khi ông cụ nhắm mắt xuôi tay thì nhà chúng ta sẽ không bị Khương Tuấn Dật đuổi ra khỏi nhà chứ?" Từ Thu Thủy chỉ vào mũi Khương Nhược Đông mà chửi bới, rất khó nghe.
Khương Nhược Đông không nhịn được nữa, ông ta đứng như trời trồng, thở hổn hển nói: "Tôi sẽ nghĩ cách"
Mà ở Tiêu Hoàng Nam bên này.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Hoàng Nam nói với Khường Phương Ngọc: "Phương Ngọc, anh đã liên lạc với mấy người bạn cũ trước kia. Hôm nay chúng ta có thể đến thăm Thiếu tá Hàn Lục Dân và nói về việc nhận dự án."
"Hả? Hàn... Hàn Lục Dân? Ý anh là Hàn Lục Dận phụ trách ba mươi nghìn quân đội đóng giữ ở Tô Hàng sao?" Khương Phương Ngọc tròn mắt ngạc nhiên.
“Ừ, mau dậy đi, anh đưa em đến đó” Tiêu Hoàng Nam không cho phương Phương Ngọc
thời gian tiêu hóa, trực tiếp kéo Khương Phương Ngọc đi rửa mặt, mặc một chiếc váy mỏng màu đen, đi đến một công ty nổi tiếng nơi Hàn Lục Dân đang ở, tập đoàn Lục Dân.
Đây là nơi để thảo luận hạng mục nhà họ Kim, tập đoàn vừa thành lập ba ngày trước.
Đúng lúc này, rất nhiều ô tô hạng sang đỗ trước tòa nhà tập đoàn, hàng chục doanh nhân và đại diện công ty từ Tô Hàng bị chặn ở cửa, tất cả đều mang theo những hộp quà đủ kích cỡ.
Tất cả đều đến thăm Hàn Lục Dân, ồn ào trước cửa.
Khi Tiêu Hoàng Nam chở Khương Phương Ngọc đến đây, Khương Phương Ngọc vừa xuống xe đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.
"Tiêu Hoàng Nam, có rất nhiều người, thật sự có thể được không? Hơn nữa bọn họ đều mang theo hộp quà, chúng ta đến đây tay không có phải không tốt lắm không?" Bàn tay nhỏ bẻ mềm mại của Khương Phương Ngọc nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Tiêu Hoàng Nam, ảnh mắt cô đầy lo lắng và khẩn trương.
Cho đến bây giờ cô mới biết rằng chính Hàn Lục Dân là người phụ trách các dự án nhà họ Kim để lại.
Đó là một nhân vật lớn ở Tô Hàng, căn bản không phải người bình thường nào cũng có thể nhìn thấy.
"Yên