Lúc Khương Thiên Hàn nói chuyện, ánh mắt còn chứa đầy sự tức giận nhìn thoáng qua Ca Cao trong ngực của Tiêu Hoàng Nam, tiện thể nhìn lướt qua Tiêu Hoàng Nam, bất mãn nói: “Anh ta là ai? Chị tìm bổ ghẻ cho đứa con hoang kia sao? Trông cao lớn thô kệch như vậy, có phải từ công trường đến không? Tôi nói cho chị biết. Chị đã không còn là người nhà họ Khương nữa, chị dẫn theo đứa con hoang và thứ bỏ đi này đến đây là có ý gì?”
“Nhân lúc ông nội còn chưa phát hiện ra các người thì mau cút đi. Đừng ở chỗ này làm chướng mắt nữa”
“Nếu như chị đến đây để đòi tiền, thật ngại quá, một đồng cũng không có đầu. Ông nội đã nói rồi, người nhà họ Khương không ai được giúp chị.”
Khương Thiên Hàn liên tục nói mấy câu, từng câu từng chữ đều tràn đầy sự đối địch và chán ghét đối với phương Phương Ngọc.
Ánh mắt của Khương Phương Ngọc vô cùng mất mát và tổn thương, còn có chút xấu hổ, vội vàng nói: “Khương Thiên Hàn, chị có thiệp mời, là ông nội cho chị đến”
Khương Phương Ngọc vừa nói vừa vội vã lấy thiệp mời từ trong cái túi xách mấy chục nghìn mình mua bên đường ra đưa cho Khương Thiên Hàn.
Nhưng vẻ mặt của Khương Thiên Hàn tràn đầy sự chán ghét, trực tiếp một tay cướp lấy thiệp mời trong tay Khương Phương Ngọc rồi xé nát, sau đó căm hận trừng mắt nhìn cô một cái, quát: “Đủ rồi. Thứ để tiện như chị không hợp với nơi này đâu. Nếu không phải nể mặt chị là chị của tôi, tôi đã sớm gọi bảo vệ đuổi mấy người ra ngoài rồi. Ngay bây giờ, lập tức dẫn theo hai kẻ này cút di."
Khương Phương Ngọc gấp đến sắp khóc, ngồi xổm xuống, nhanh chóng nhặt thiệp mời bị xé nát trên mặt đất lên, hốc mắt ửng đỏ khóc lóc nói: “Đây là thiệp mời ông nội cho chị, là ông nội cho chị, hu hu hu.”
Tấm thiệp mời này vô cùng quan trọng đối với phương Phương Ngọc.
Năm năm qua cô nhận hết tất cả sự sỉ nhục và khinh thường, rốt cuộc bây giờ cũng có thể trở lại nhà họ Khương, có thể tham dự tiệc mừng thọ của Khương Thái Sơn. Vậy mà Khương Thiên Hàn lại xé nát thiệp mời ngay trước mặt cô.
Việc này cũng tương đương với xé nát sự đau khổ kiên trì hy vọng của Khương Phương Ngọc từ trước đến nay, xé nát gia đình trong lòng cô.
Tiêu Hoàng Nam nhìn thấy cảnh này, hai đầu lông mày xuất hiện sự lạnh lẽo, xoay người một cái bắt lấy Khương Phương Ngọc đang nhặt những mảnh vụn, kéo cô đứng dậy.
Nhưng Khương Phương Ngọc lại giãy dụa muốn thoát khỏi Tiêu Hoàng Nam, khóc lóc nói: “Tiêu Hoàng Nam, anh thả em ra, đó là thiệp mời ông nội cho em, hu hu hu.”
Tiêu Hoàng Nam nói: "Anh biết.”
Sau đó, ánh mắt lạnh như băng kia của Tiêu Hoàng Nam nhìn chằm chằm vào Khương Thiên Hàn kiêu ngạo, giọng nói lạnh lẽo quát: “Cậu lập tức nhặt thiệp mời dưới đất lên, rồi xin lỗi cô ấy ngay”
Nghe vậy, lông mày của Khương Thiên Hàn nhíu lại, vẻ mặt không vui nhìn Tiêu Hoàng Nam, chỉ thẳng vào mũi anh mà chất vấn: “Con mẹ nó. Mày nói cái gì? Kêu tạo nhặt lên sao? Con mẹ nó mày là ai vậy? Mày là cái thá gì mà dám ở đây ra lệnh cho tao. Sao nào, mày là tên đàn ông hoang mà chị tao tìm được hả? Chị tạo xem trọng mày ở chỗ nào vậy? Nhìn dáng vẻ của mày, chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường. Mày dựa vào cái gì mà dám đứng ở chỗ này hô to gọi nhỏ với tạo hả?
“Rắc rắc”
Tiêu Hoàng Nam vươn tay trực tiếp nắm cánh tay của Khương Thiên Hàn lên, dùng chút sức nhẹ, đã uốn cánh tay của anh ta thành chín mươi độ, đồng thời tức giận nói: “Dựa vào Khương Phương Ngọc là người phụ nữ của tôi. Dựa vào việc cậu bất kính với cô ấy và con gái tôi lúc nãy. Tôi đã có thể giết chết cậu”.
Ý giết chóc lập tức bắn ra bốn phía.
"A a a. Tay của tao, tay của tạo. Đau đau đau”
Giờ phút này Khương Thiên Hàn khom khom lưng, vẻ mặt đau khổ, sự đau đớn từ cánh tay truyền đến làm cho trên đầu anh ta toát ra mồ hôi lạnh.
“Khương Phương Ngọc. Mau bảo anh ta buông ra. Nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho chị” Khương Thiên Hàn uy hiếp nói.
“Còn dám uy hiếp sao?”
Tiêu Hoàng Nam lạnh lùng nói, giơ chân đá vào đầu gối Khương Thiên Hàn một cái, hai tiếng bộp bộp, Khương Thiên Hàn trực tiếp quỳ gối trước mặt Tiêu Hoàng Nam.
Khương Phương Ngọc cũng bị hành động đột ngột này của Tiêu Hoàng Nam dọa sợ, sắc mặt trắng bệch, đợi đến lúc cô kịp phản ứng lại, cô lập tức xông lên bắt lấy cánh tay của Tiêu Hoàng Nam, sốt ruột nói: “Tiêu Hoàng Nam, đừng mà. Đó là em trai của em, cầu xin anh đừng làm em ấy bị thương”
“Nhưng vừa rồi cậu ta sỉ nhục em như vậy, em cũng muốn cầu xin cho cậu ta sao?” Tiêu Hoàng Nam nhíu mày hỏi ngược lại.
Mặt mũi Khương Phương Ngọc tràn đầy nước mắt, mắt nhìn Khương Thiên Hàn đau đớn sắp không chịu nổi nữa, gật đầu nói: “Cầu xin anh thả ra, dù sao đó cũng là em trai của em”
Tiêu Hoàng Nam nhíu mày, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Khương Thiên Hàn, thả tay ra.
Khương Thiên Hàn thoát khỏi sự giam cầm, ôm lấy cánh tay bị bẻ gãy, sắc mặt trắng bệch, lập tức nhảy dựng lên, vừa rồng vừa hét lớn với phương Phương Ngọc và Tiêu Hoàng Nam: “Khương Phương Ngọc. Chị hay lắm. Lại dám dẫn người đàn ông hoang này đến làm loạn. Chị chờ đó, tôi sẽ cho chị đẹp mặt”
Vừa dứt lời Khương Thiên Hàn vội vàng rời khỏi nơi này. Mà một màn đó cũng bị một số khách mời nhìn thấy, bọn họ cũng đang bàn luận ầm ĩ.
“Người đàn ông kia là ai vậy? Làm vậy cũng quá ác liệt rồi, dám ra tay độc ác với Khương Thiên Hàn như vậy?
“Còn không phải sao. Khương Thiên Hàn kia là người có thù tất báo. Xem như Khương Phương Ngọc xui xẻo rồi, dây vào một người đàn ông như vậy?
“Nghe anh ta vừa nói cái gì kìa, Khương Phương Ngọc là người phụ nữ của anh ta, Ca Cao là con gái của anh ta? Con mẹ nó. Anh ta không phải là Tiêu Hoàng Nam của nhà họ Tiêu năm năm trước chứ? Chính là cái người đã làm nhục Khương Phương Ngọc ở hôn lễ của Ninh Trúc Linh ấy?”.
Trong phút chốc, tiếng bàn luận về Khương Phương Ngọc và Tiêu Hoàng Nam của các vị khách xung quanh càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng có nhiều lời suy đoán về thân phận của Tiêu Hoàng Nam.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều biết thân phận của Tiêu Hoàng Nam.
Nhưng những người ở đây lại không hề biết chuyện đã xảy ra ở nhà họ Ninh vào tối hôm qua, dù sao thì nhà họ Ninh thích sĩ diện, bỏ ra một số tiền lớn là có thể chặn tin tức lại rồi. Những giai tộc hạng hai hạng ba và xí nghiệp nhỏ này, tất nhiên sẽ không thể nhận được tin tức rồi.
Đôi mắt ửng hồng của Khương Phương Ngọc nhìn Tiêu Hoàng Nam, tràn đầy lo lắng nói: “Tiêu Hoàng Nam, anh không sao chứ? Tính tình của Khương Thiên Hàn kiêu ngạo, cho đến giờ cũng chưa từng bị ai đánh, vừa rồi anh ra tay với em ấy, em lo là em ấy sẽ trả thù anh. Hay là chúng ta trở về đi”
Tiêu Hoàng Nam cười, nở một nụ cười để làm cho Khương Phương Ngọc yên tâm, nói: “Không sao đâu, đã có anh ở đây”
Nói xong anh dẫn theo phương Phương Ngọc và Ca Cao ngồi ở một góc hẻo lánh.
Cũng vào lúc này, Khương Thiên Hàn nổi giận đùng đùng dẫn theo một đôi nam nữ trung niên đi đến.
“Bố, mẹ, chính là tên này đã bẻ gãy tay con. Nhất định là do con khốn Khương Phương Ngọc này giật dây. Hai người nhất định phải làm chủ cho con.”
Khương Thiên Hàn đi đến trước mặt Tiêu Hoàng Nam và Khương Phương Ngọc, tràn ngập sự tức giận chỉ vào mặt Tiêu Hoàng Nam mà quát.
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên đi đầu lạnh lùng, dáng vẻ giống Khương Phương Ngọc đến mấy phần, trái lại người phụ nữ trung niên bên cạnh ông ta, chẳng qua cũng chỉ mới chừng bốn mươi tuổi, nhưng được bảo dưỡng cực kỳ tốt, làn da mịn màng, ngũ quan tinh xảo nên nhìn qua chỉ mới như ba mươi, hơn nữa lại ăn mặc cũng rất ra dáng bà chủ nhà giàu có,
“Mày hay lắm Khương Phương Ngọc. Ai cho mày trở về hả? Còn bảo tên khốn kiếp này làm con trai của tao bị thương. Mày cố ý làm khó làm dễ con trai tạo, hay là muốn làm khó dễ tạo? Tao biết, hơn năm năm nay, trong lòng mày vẫn luôn căm hận tạo. Thật không ngờ tâm cơ của mày lại sâu như vậy, vừa mới trở về đã cho người làm con trai của tao bị thương”
Những thứ này đều hù dọa Khương Phương Ngọc, cô sợ hãi lôi kéo cánh tay của Tiêu Hoàng Nam, hèn mọn nói: “Bố, mẹ”.
“Đừng có gọi tao là mẹ. Tạo không phải mẹ của mày. Mẹ của mày đã chết từ sớm rồi” Từ
Thu Thủy lạnh lùng nói, ánh mắt hận không thể giết chết Khương Phương Ngọc.
Mà lúc này, Khương Nhược Đông cũng lạnh lùng mở miệng: “Khương Phương Ngọc. Ai cho mày trở về hả? Còn nữa, anh ta là ai? Dám làm cho Thiên Hàn bị thương, mày có bất mãn gì với tạo sao?”
Nói xong, ánh mắt của Khương Nhược Đông lạnh lùng nhìn lên người Tiêu Hoàng Nam, cẩn thận thăm dò một phen.
“Bố, anh ấy là..”
Vẻ mặt của Khương Phương Ngọc tràn đầy sự do dự, vừa định mở miệng, Tiêu Hoàng Nam đã trực tiếp đoạt lời: “Tôi tên là Tiêu Hoàng Nam, là chồng của Khương Phương Ngọc”.
Nghe vậy, trong lòng của Khương Phương Ngọc bỗng nhiên lộp bộp một cái, trong hốc mắt ánh lên nước mắt kinh ngạc, nhìn gương mặt cương quyết của người đàn ông trước mắt này.
Anh nói, anh là chồng của mình,