• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối mặt với đảm vệ sĩ của Ninh gia vừa vọt vào này, Nhất Long nhanh chóng tiến lên, chắn trước mặt Tiêu Hoàng Nam, sau đó ra tay tàn nhẫn. 

Bịch bịch bịch vài tiếng, toàn bộ đám vệ sĩ kia bay ngược ra ngoài, đập lên không ít bàn ăn và ghế dựa. 

Trong đại sảnh, một đống hỗn độn, một đám người ngã đầy đất kêu rên không ngừng. 

Mọi người đều vô cùng hoảng sợ, trong lúc nhất thời thế nhưng quên cả mở miệng, hơn nửa ngày mới phản ứng lại được. 

"Người này rốt cuộc là ai vậy? Vẫn là tên dự nghiệt kia của nhà họ Tiêu giống như chó mất nhà năm đó sao?" 

Thật lâu sau, trong đại sảnh yên tĩnh một hồi mới có một âm thanh nho nhỏ. 

Rất nhẹ, rất nhỏ. 

Chỉ lo là mới không để ý một chút thì sẽ đắc tội với tên Tiêu Hoàng Nam không biết từ đầu về này, ở trong mắt bọn họ người này đã là người đàn ông tồn tại giống như sát thần rồi. 

Nhưng mà. 

Phốc. 

Người nọ vừa dứt lời, Long Nhật bỗng ra tay, trong tay bay ra một thanh phi đao, cắt qua giữa không trung, cắt trúng vào yết hầu. 

"Dám vũ nhục chủ soái. Đáng chết." Giọng nói của Long Nhất lạnh lùng, ánh mắt anh ta như chim ưng quét qua toàn hội trường. 

Mọi người đều liếc mắt nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở vị trí kia, trong tay còn bưng tách trà, lúc này trong cổ bắn ra máu tươi, sau đó ầm ầm ngã xuống đất. 

"A a a." 

Tiếng thét chói tai liên tục vang lên, giờ phút này đảm khách quý này không quan tâm những thứ khác, liều mạng chạy ra đại sảnh. 

Cả trong đại sảnh, đã loạn thành một đoàn. 

Trong đám người người hoảng loạn, Ninh Trúc Linh cách khoảng không mà nhìn về phía Tiêu Hoàng Nam đứng khoanh tay ở kia, anh bình tĩnh như vậy, khí thế bức người như vậy. 

Thời gian trong tích tắc, Ninh Trúc Linh đột nhiên có một tia hối hận với những việc mình đã làm vào năm năm trước. Chẳng lẽ, cô ta đã chọn sai rồi sao chứ? 

Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi. 

Bàn tay của Ninh Trúc Linh, gắt gao nắm chặt lấy váy cưới của mình, khóe mắt cô ta rơi ra. một giọt nước mắt. Đây không phải là áy náy với Tiêu Hoàng Nam, mà là phẫn nộ. Là sự phẫn nộ về việc Tiêu Hoàng Nam đã phá hư hôn lễ của mình. 

Anh đã hủy đi hết tất cả những gì mà cô ta đã chuẩn bị tốt trong suốt mấy năm qua. 

"Tiêu Hoàng Nam. Anh đủ rồi" 

Rốt cuộc Ninh Trúc Linh không nhịn được nữa, cô ta thất thổ quát lớn về phía kia Tiêu Hoàng Nam đứng thẳng như cây tùng: "Hôm nay là lễ đính hôn của Ninh Trúc Linh tội. Điều này với tôi mà nói, rất quan trọng. Tôi không cho phép bất kỳ kẻ nào phá hư nó. Chính là anh, Tiêu Hoàng Nam. Anh không nên xuất hiện ở đây, sự xuất hiện của anh, với tôi mà nói chính là sự sỉ nhục. Là thất bại. 

Gào thét xong, Ninh Trúc Linh cầm lấy dao gọt hoa quả trên bàn, lao nhanh về phía Tiêu Hoàng Nam, hung hăng đâm về phía vị trí tim của Tiêu Hoàng Nam. 

Trong nháy mắt kia, trong đôi mắt như sao trời của Tiêu Hoàng Nam, phản chiếu hình ảnh khách quý chạy tán loạn xung quanh, phản chiếu lại hình ảnh Ninh Trúc Linh nắm chặt dao gọt hoa quả sắc bén đâm về phía mình. 

Dao gọt hoa quả phản xạ ra ánh sáng, cách vị trí tim của Tiêu Hoàng Nam chỉ còn một chút, bỗng nhiên dừng lại. 

Tiêu Hoàng Nam giơ tay lên, nắm cổ tay của Ninh Trúc Linh, mắt lạnh nhìn người phụ nữ trước mặt, anh hỏi: "Hôm nay cô có từng hối hận vì những chuyện đã từng làm năm năm trước không?" 

Ninh Trúc Linh cầm dao gọt hoa quả, liều mạng muốn đâm vào, chỉ là cho dù cô ta dùng sức thì cũng không thể tiến thêm nửa tấc. 

Cô ta cười lạnh ha ha một tiếng, quát lớn về phía Tiêu Hoàng Nam: "Hối hận? Chưa từng. Nếu nói phải hối hận thì phải là Ninh Trúc Linh tôi hối hận lúc trước đã không đuổi tận giết tuyệt anh." 

Nghe vậy, hàn ý trong mắt Tiêu Hoàng Nam tăng vọt. 

Anh lắc đầu, nhìn người phụ nữ trước mặt anh lật tay đoạt lấy dao gọt hoa quả trong tay cô ta, sau đó ném mạnh một cái. 

Keng. 

Dao gọt hoa quả trực tiếp bắn ra, từ bên tại Ninh Trúc Linh, cắt lấy một ít tóc, cắm vào cây cột lớn màu vàng sau lưng cô ta. 

Chuôi dao gọt hoa quả, chấn động ong ong giữa không trung. 

Trong nháy mắt kia, khí thế và thủ đoạn sát phạt mà Tiêu Hoàng Nam thể hiện ra, trực tiếp làm Ninh Trúc Linh cả kinh đến mức sững sờ tại chỗ, cả người đều đang run rẩy. 

Cô ta sợ hãi từ trong đáy lòng. 

Tên đàn ông này, quả thực là cách biệt một trời so với năm năm trước. 

Tiêu Hoàng Nam xoay người, khép hộp gấm trên bàn ăn lại, phủ tơ lụa lên lại một lần nữa, để lại một câu: "Mối thù của tôi và nhà họ Ninh còn chưa chấm dứt đầu. Thay tôi nói lại với bốn gia 

Vẻ mặt Khương Phương Ngọc tràn đầy hạnh phúc và yêu chiều nhìn Tiêu Hoàng Nam, người đàn ông trước mắt này, làm cho cô cảm thấy vô cùng an toàn. 

"Đúng rồi, Tiêu Hoàng Nam, mắt của Ca Cao thật sự có thể chữa khỏi được sao?" Khương Phương Ngọc nhỏ giọng hỏi, hốc mắt cô hồng hồng, vẻ mặt chờ mong và khẩn trương. 

Tưởng tượng đến Ca Cao có thể cả đời cũng không thể nhìn thấy được, Khương Phương Ngọc thân làm mẹ, tất nhiên là cực kỳ đau lòng. 

Tiêu Hoàng Nam đặt chén nhỏ xuống, anh cười, đắp chăn lại giúp Khương Phương Ngọc rồi nói: "Ba bác sĩ đã tìm được phương án rồi, còn cần một chút thời gian nữa, em không cần phải lo lắng đầu. Ca Cao là con gái của anh, anh sẽ không để cho con bé mù đầu. Cho dù là tìm bác sĩ nổi tiếng trên khắp toàn bộ thế giới, anh cũng sẽ chữa khỏi cho con bé" 

Nói xong, Tiêu Hoàng Nam nắm lấy bàn tay nhỏ bé của phường Phương Ngọc, anh yêu chiều nhìn cô. 

Điều này làm cho phương Phương Ngọc có chút ngượng ngùng, cô vội vã kéo chăn, che lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình rồi nói: "Ừ, em tin tưởng anh" 

Cũng đúng lúc này, Tiêu Hoàng Nam lặng lẽ lấy tới một phần thiệp mời từ bên cạnh, đưa cho Khương Phương Ngọc, anh nói: "Quà tặng em" 

Khương Phương Ngọc nghi ngờ nhỏ đầu ra thăm dò, cô được Tiêu Hoàng Nam nâng người dậy. 

Cô mở thiệp mời ra, lúc cô nhìn thấy nội dung ở bên trong, vẻ mặt cô trở nên kích động dị thường, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt, lại không dùng được mà rơi xuống, cô hỏi: "Tiểu Hoàng Nam, đây là thật sao? Đây là thiệp mời tiệc mừng thọ của ông nội sao? Ông nội để cho em trở về tham gia tiệc mừng thọ của ông sao? Hu hu hu. Ông nội vẫn còn thương em, ông vẫn còn thương Phương Ngọc" 

Khương Phương Ngọc vừa nói vừa khóc, cô vội vã xốc chăn lên muốn xuống giường, nhưng lại bị Tiêu Hoàng Nam ngăn lại. 

Anh nói: "Em cẩn thận một chút, tiệc mừng thọ là ngày mai, mau nằm xuống, nếu động tới miệng vết thương, em còn đi thế nào được?" 

Lúc này Khương Phương Ngọc mới bình tĩnh lại, cô không buông tay mà cầm tấm thiệp mời, giống như bảo bối vậy. 

Tiêu Hoàng Nam nhìn thấy bộ dạng của cô, trong lòng anh cũng thở dài một hơi. 

Khương Phương Ngọc bị nhà họ Khương đuổi ra ngoài năm năm, cô phải nhớ nhà họ Khương kia bao nhiêu mới có phản ứng như thế chứ. 

Người phụ nữ ngốc này, cho tới bây giờ đều lương thiện như vậy sao? 

"Cảm ơn anh, Tiêu Hoàng Nam". 

Bất chợt, Khương Phương Ngọc nhào lên, ôm lấy cổ Tiêu Hoàng Nam. 

Lúc này, khiến cho Tiêu Hoàng Nam cũng có chút đỏ mặt, thân mình cứng đờ ngồi đó, đội tay không biết làm sao, không biết phải đặt ở đầu. 

Ôm vài giây sau, Khương Phương Ngọc cũng phản ứng lại, xấu hổ đỏ mặt buông Tiêu Hoàng  Nam ra. 

Cô cầm thiệp mời trong tay, có chút xấu hổ. 

Không khí có chút mờ ám. 

"Đúng rồi, tấm thiệp mời này của anh ở đâu ra vậy? Là ông nội bảo người ta đưa tới sao?" Khương Phương Ngọc lên tiếng hỏi. 

Theo lý thuyết, nhà họ Khương không có khả năng đưa thiệp mời mừng tiệc mừng thọ của ông nội cho mình. 

Huống

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK