• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, Khương Nhược Đông, Từ Thu Thủy và Khương Thiên Hàn đều sững sờ, vẻ mặt chợt trở nên vô cùng khó coi. 

Tiêu Hoàng Nam? 

Là kẻ đầu tiêu gây ra chuyện xấu năm đó của nhà họ Khương. 

Chính anh đã làm nhục Khương Phương Ngọc, hại nhà họ Khương mất đi cơ hội trở thành thế gia hàng đầu. 

“Mày hay lắm Khương Phương Ngọc. Vậy mà mày còn dám mang tên phế vật này về đây sao? Mày có biết bởi vì anh ta mà năm đó nhà họ Khương gặp phải chuyện gì không? Tao thấy là mày muốn trở về để chọc tức bọn tao” Từ Thu Thủy lớn tiếng quát. 

Sắc mặt của Khương Nhược Đông cũng khó coi, nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoàng Nam và Khương Phương Ngọc, lạnh lùng nói: “Khương Phương Ngọc, lập tức dẫn theo người này cút khỏi đây. Tạo không muốn nhìn thấy mày nữa, ông nội cũng không muốn nhìn thấy bọn mày đầu” 

Dứt lời, Khương Nhược Đông quay người muốn rời đi, Khương Phương Ngọc lập tức tiến lên, quỳ gối trước mặt Khương Nhược Đông, giữ chặt ống quần của ông ta, khóc lóc nói: “Bố, cầu xin bố đừng đuổi con đi. Phương Ngọc sai rồi, xin bố tha thứ cho Phương Ngọc, mỗi ngày Phương Ngọc đều nhớ đến bố và ông nội, hu hu hu” 

Khương Phương Ngọc khóc đến mức vô cùng đau lòng, cô vốn yếu đuối, giờ phút này lại càng đáng thương hơn. 

Tiêu Hoàng Nam nhìn thấy như vậy, trong lòng đau đớn. 

Khương Nhược Đồng hừ lạnh một cái, hất Khương Phương Ngọc ra, quát: “Được. Mày bảo tên đó xin lỗi Thiên Hàn thì tao sẽ tha thứ cho mày.” 

Ầm. 

Câu nói này trực tiếp khiến trong lòng Khương Phương Ngọc nổ tung. 

Cô liều mạng lắc đầu, nước mắt rơi như mưa, sự lựa chọn này khiến cô không biết phải chọn như thế nào. 

Nhìn thấy Khương Phương Ngọc không cách nào lựa chọn được, Khương Nhược Đông hừ lạnh một cái, nói: “Nếu mày đã không biết phải chọn như thế nào. Vậy tạo chọn giùm mày. Từ hôm nay trở đi, mày không được xuất hiện ở bất cứ chỗ nào thuộc quyền sở hữu của nhà họ Khương nữa. Khương Nhược Đông tạo, đoạn tuyệt quan hệ bố con với Khương Phương Ngọc mày” 

Dứt lời, Khương Nhược Đông cất bước rời đi. 

Từ Thu Thủy giống như một con gà mái đắc thắng, cao ngạo trừng mắt nhìn Khương Phương Ngọc, lắm mồm mắng thêm: “Con khốn. Đáng đời mày.” 

Vẻ mặt Khương Thiên Hàn cũng tràn đầy sự đắc ý, phun nước bọt một cái, nói: “Khương Phương Ngọc, đây là do mày tự chuốc lấy” 

Sét đánh giữa trời quang. 

“Bố, cầu xin bố, đừng đoạn tuyệt quan hệ bố con với Phương Ngọc, hu hu hu. Em đau lòng quả, em nên làm cái gì bây giờ? Bố em không cần em nữa” Khương Phương Ngọc lớn tiếng khóc rống lên, quỳ trên mặt đất, cả người không ngừng run rẩy. 

Ca Cao từ trong ngực của Tiêu Hoàng Nam vùng vẫy chạy xuống, dựa vào cảm giác mà nhào vào trong lòng Khương Phương Ngọc, hu hu khóc nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, mẹ còn có Ca Cao mà, hu hu.” 

Ca Cao vừa khóc vừa lau sạch nước mắt cho Khương Phương Ngọc. 

Một tay Khương Phương Ngọc ôm lấy Ca Cao vào trong ngực, khóc nức nở. 

Tiêu Hoàng Nam nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc rống chung một chỗ, trong lòng nhói mạnh một cái. 

“Đợi đã. Có phải chỉ cần tôi xin lỗi thì các người sẽ tha thứ cho Khương Phương Ngọc không?” Tiêu Hoàng Nam chợt lên tiếng hỏi. 

Khương Nhược Đông dừng bước, quay người lạnh lùng nhìn anh, nói: “Không sai” 

Tiêu Hoàng Nam không chút do dự nhìn về phía Khương Thiên Hàn, nói: "Thật xin lỗi.” 

Nếu để cho những người khác nhìn thấy chuyện này, chắc chắn sẽ vô cùng khiếp sợ. 

Đây chính là Bắc Minh Vương thống lĩnh ba trăm nghìn Bắc Minh và ba nghìn cường giả của Điện Thần Long. 

Giờ phút này, anh lại vì một người phụ nữ mà xin lỗi một cậu chủ nhà giàu. 

Nếu chuyện này để cho ba nghìn cường giả của Điện Thần Long biết được, chắc chắn sẽ tiêu diệt nhà họ Khương. 

Nhưng Tiêu Hoàng Nam bằng lòng. 

Trong mắt của anh, không có thứ gì quan trọng hơn Khương Phương Ngọc và Ca Cao. 

Khương Phương Ngọc cũng không thể tin được, Tiêu Hoàng Nam lại vì cô mà xin lỗi Khương Thiên Hàn. 

Cô càng khóc to hơn, không ngừng lắc đầu, trong miệng nói lẩm bẩm: “Thật xin lỗi, Tiêu Hoàng Nam, thật xin lỗi. Đều do em không tốt”. 

Nhưng Tiêu Hoàng Nam lại nhẹ nhàng lắc đầu, đi đến bên cạnh Khương Phương Ngọc, ôm lấy cô và Ca Cao, nói: “Không cần phải nói xin lỗi, anh có thể từ bỏ hết tất cả vì hai người. Nói xin lỗi thôi mà, đâu có gì”. 

Nhưng vừa dứt lời, Khương Thiên Hàn ở bên kia phách lổi la lên: “Chỉ xin lỗi không mà coi được sao? Tao muốn mày quỳ xuống nói xin lỗi tạo. Mày đã bẻ gãy cả cánh tay của tạo đó. Tạo cũng muốn bẻ gãy một cánh tay của mày”. 

Nghe vậy, bỗng nhiên Tiêu Hoàng Nam ngẩng đầu, trong mắt phản xạ ra sát khí như núi bằng lở. 

“Đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước Tiêu Hoàng Nam nói từng chữ từng chữ một, cả người đầy sát khí. 

Sát khí này khiến cho Khương Thiên Hàn khiếp sợ lui về sau mấy bước. 

Ánh mắt thật là đáng sợ. 

Trong nháy mắt vừa rồi, thiếu chút nữa anh khiến cho anh ta phải chết rồi. 

Rốt cuộc cái tên Tiêu Hoàng Nam này là ai? Tại sao lại có ánh mắt và khí thế đáng sợ đến như vậy. 

Khương Nhược Đông cũng không phải kẻ ngu, vừa liếc mắt đã nhận ra Tiêu Hoàng Nam không đơn giản rồi. Năm năm không gặp cái tên này, sự tàn ác trên người anh càng nặng hơn. 

Cho nên ông ta vội vàng nói: “Thiên Hàn. Đủ rồi. Con đến bệnh viện khám tay trước đi”. 

Dứt lời, lúc này Khương Nhược Đông mới nhìn về phía Khương Phương Ngọc và Tiêu Hoàng Nam, nói: “Tất cả vào trong đi, có điều tôi cảnh cáo các người, ngồi ở một góc ăn cơm là được, nểu dám tạo ra trò cười nào, tôi nhất định sẽ không dễ dàng tha cho các người” 

Lúc này Tiêu Hoàng Nam mới vịn Khương Phương Ngọc đã khóc thành người nước mắt đứng lên, đi theo phương Nhược Đông vào trong phòng chính của buổi tiệc. 

Toàn bộ phòng chính nguy nga lộng lẫy, khách mời ngồi đây. 

Tất cả mọi người đều đang bận rộn chúc mừng sinh nhật Khương Thái Sơn. 

"Ông nội, đây là nhân sâm nghìn năm do bạn trai Ngô Gia Hiệp của cháu mua từ Yến Kinh về, có công dụng kéo dài tuổi thọ” 

Khương Mỹ Dung mặc bộ lễ phục dạ hội màu đen, quấn tóc lên, rất có phong cách. Cô ta đưa một cái hộp gấm tinh xảo chứa nhân sâm cho Khương Thái Sơn đang ngồi ở vị trí chính giữa. 

“Được được được. Mỹ Dung có lòng rồi, không hổ là cháu gái của ông” Tối nay Khương Thái Sơn là người được chúc mừng, mặc một bộ đồ truyền thống màu đỏ thẫm, trên mặt tràn đầy sự vui vẻ. 

Nói xong, ông ta lấy một bao lì xì lớn màu đỏ từ trong mâm vàng trên tay quản gia ở bên cạnh đưa cho Khương Mỹ Dung. 

“Cảm ơn ông nội” Khương Mỹ Dung nói. 

Bên cạnh của Khương Mỹ Dung, còn có một người đàn ông tuấn tú mặc tây trang màu trắng đang đứng, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, giờ phút này lại tiến lên, xoay người một chút cười nói: “Ông cụ Khương, chúc ông sống lâu nghìn tuổi. Cháu tên là Ngô Gia Hiệp, là ông chủ của tập đoàn Ngô thị” 

Nghe vậy, vẻ mặt của mấy người nhà họ Khương ở bên cạnh đều lộ ra vẻ khiếp sợ. 

“Wow. Thì ra là ông chủ của tập đoàn Ngô thị. Khương Mỹ Dung đúng là có phúc lớn” 

“Còn không phải sao, tập đoàn Ngô thị là xí nghiệp hàng đầu ở Tô Hàng chúng ta, tài sản tận ba nghìn tỷ. Là gia tộc đại biểu cho gia tộc hạng hai của chúng ta đó”. 

“Khương Mỹ Dung có người bạn trai như anh ta, địa vị ở nhà họ Khương sẽ tăng lên nhiều  đây.” 

Nghe thấy những lời bàn luận này, mặt mũi của Ngô Gia Hiệp tràn đầy vẻ kiêu ngạo. Khương Mỹ Dung cũng hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của đám người này, trong lòng sảng khoái gần chết. 

Khương Thái Sơn cũng tranh thủ thời gian đứng dậy cười nói: “Thì ra là ông chủ của tập đoàn Ngô thị, mau mời ngồi, mời ngồi” 

Nói xong, Khương Thái Sơn sắp xếp cho Ngô Gia Hiệp ngồi ở bên tay trái của ông ta. 

Ngô Gia Hiệp cũng khiêm tốn nói mấy câu lấy lòng, không khách khi ngồi xuống. Điều này chọc cho một đám người nhà họ Khương đều vô cùng ghen ghét. 

Nhưng mà, ai bảo vốn liếng của người ta còn ở đó chứ. 

Về phần bố mẹ của Khương

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK