Chương 49: Bạn cũ
"Tiêu Hoàng Nam. Ở đây làm gì có chuyện của cậu hả? Tôi nói chuyện với con gái tôi, có liên quan gì tới cậu chứ hả? Cút qua một bên cho tôi, mất mặt chết đi được"
Lúc này Từ Thu Thủy lớn tiếng quát lớn, còn ra tay xô đẩy.
Nhưng mà mặc kệ bà ta có xô đẩy thế nào thì Tiêu Hoàng Nam vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt anh lạnh như băng mà nói: "Có phải là bà đã quên lời nói vừa rồi của thiếu úy Phương rồi không?"
Nghe nói như thế, cả người Từ Thu Thủy run lên, trong đầu lập tức nhớ tới hình ảnh vừa rồi thiếu úy Phương dẫn theo mười mấy binh lính được trang bị súng ống, nhất thời cả người bà ta run rẩy một chút, sợ đến mức lui lại phía sau vài bước.
Khương Thiên Hàn thấy thế thì liền tiến lên đỡ lấy mẹ già của mình, anh ta lớn tiếng và hung ác mà chỉ vào Tiêu Hoàng Nam rồi quát: "Mày là cái thá gì chứ, còn dám lôi thiếu úy Phương ra dọa tạo và mẹ tao? Mày chẳng qua chỉ là một tên lính đã xuất ngũ mà thôi, thiếu úy Phương có thể quan tâm tới mày một lần hai lần, chẳng lẽ còn có thể lần nào cũng để ý tới mày hết hay sao? Ở đây là Hải Khoa Khương, nếu như mày muốn sống yên ổn ở đây thì phải cúi đầu với tao"
"Đúng vậy. Cúi đầu" Từ Thu Thủy cũng nói hùa theo, trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Tiêu Hoàng Nam rét lạnh, anh cười ha ha một tiếng, vừa mới chuẩn bị động thủ thì Khương Phương Ngọc ở bên kia đã lập tức giữ chặt lấy Tiêu Hoàng Nam.
Ánh mắt cố đáng thương mà lắc đầu, sau đó cô mới nói với Từ Thu Thủy và Khương Thiên Hàn: "Mẹ, Khương Thiên Hàn, các người đi về trước đi, chuyện này, con sẽ sắp xếp thật tốt."
Nghe thấy lời đồng ý của Khương Phương Ngọc, Từ Thu Thủy mới hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Hừ. Khương Phương Ngọc, tốt nhất là mày sắp xếp nhanh lên cho tao. Bây giờ sự nghiệp của em trai mày đang thăng tiến, nói không chừng tương lai có thể trở thành tổng giám đốc của công ty nữa. Đến lúc đó, các người đều có thể cầu xin Thần Nhi giúp cho các người"
Khương Thiên Hàn cũng kiêu ngạo mà kéo kéo tây trang của mình, sau đó rời khỏi nơi này cùng với Từ Thu Thủy.
Thật giống như, Khương Phương Ngọc giúp bọn họ là lẽ thường phải làm vậy.
Tiêu Hoàng Nam bất đắc dĩ mà thở dài rồi nói: "Cái tên Khương Thiên Hàn kia, không học vấn không nghề nghiệp, em thật sự muốn cho cậu ta gia nhập vào hạng mục hợp tác này sao?"
Khương Phương Ngọc cũng rất do dự, cô nói: “Dù sao thì thằng bé cũng là em trai của em mà."
Tiêu Hoàng Nam không nói gì nữa, anh xoay người đi chơi với Ca Cao.
Hôm sau, Khương Phương Ngọc ở nhà chuẩn bị các hạng mục tư liệu, bận túi bụi, Tiêu Hoàng Nam thì lại ôm Ca Cao đi ra ngoài chuẩn bị mua chút đồ dùng trong nhà.
Dù sao thì trong căn nhà nhỏ cũng chỉ có những vật dụng đơn giản, còn cần bố trí rất nhiều thứ.
Tiêu Hoàng Nam đi dạo trong siêu thị mini gần đó, anh mua không ít thứ, trực tiếp kêu nhân viên đưa đến nhà họ Khương.
Lúc Tiêu Hoàng Nam chuẩn bị rời khỏi siêu thị mini thì một giọng nói không mấy thân thiện truyền tới từ phía sau lưng.
"Chà. Tôi còn tưởng là mình đã nhìn lầm rồi chứ, đây không phải là Tiêu Hoàng Nam đó sao? Trời ạ, tôi còn cho rằng cậu đã chết từ năm năm trước rồi nữa cơ, không nghĩ tới, thế mà cậu lại quay trở lại Tô Hàng rồi"
Giọng nói này, mang theo âm điệu ngả ngớn cùng khinh thường, còn có chút kiêu ngạo và đắc ý.
Tiêu Hoàng Nam dừng bước chân lại, anh quay đầu nhìn lại thì lập tức nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai, mặc bộ tây trang màu xanh đen trên người, còn có bốn người vệ sĩ mặc tây trang đi theo phía sau.
"Ha ha ha, thật đúng là vậy hả? Tôi còn cho rằng là mình nhận sai người nữa đó? Ô, đây là con gái của cậu sao? Sao lại nhìn giống như đứa con hoang mà Khương Phương Ngọc của nhà họ Khương kia sinh ra thế. À, đúng rồi, mấy ngày nay tôi nghe được một tin đồn, đó là cậu đang rể ở nhà họ Khương hả?"
Người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai này, trên mặt đều là vẻ khiêu khích và khinh thường, anh ta còn muốn vươn tay ra nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Ca Cao, nhưng lại bị Ca Cao tránh được.
Chân mày Tiêu Hoàng Nam nhíu lại, anh biết người đàn ông trước mắt này.
Có thể nói, trước kia, bọn họ chính là bạn tốt như hình với bóng.
Cậu chủ của nhà họ Triệu ở Tô Hàng, nhà họ Triệu là một trong ba doanh nghiệp thương mại siêu thị trong khu vực Tô Hàng, thực lực hùng hậu, tài sản vượt quá mười triệu.
Trước kia, tên Triệu Cảnh Hoàng này và Tiêu Hoàng Nam là bạn bè có quan hệ thân thiết với nhau, chỉ là, từ sau khi nhà họ Tiêu gặp chuyện không may, nhà họ Triệu này lập tức cắt đứt hoàn toàn với nhà họ Tiêu.Triệu Cảnh Hoàng trước kia, sở dĩ anh ta chơi cùng với Tiêu Hoàng Nam, đó là nịnh bợ, là lấy lòng, khom lưng uốn gửi.
Bây giờ thì không giống vậy, Triệu Cảnh Hoàng anh ta là cậu chủ của nhà họ Triệu, mà Tiêu Hoàng Nam ở trước mắt đã là con chó mất nhà rồi.
Cho nên, hận ý mà Triệu Cảnh Hoàng đã che dấu trong đáy lòng thật lâu đã bạo phát ngay một khắc này.
"Cậu có việc gì sao?" Tiêu Hoàng Nam lạnh lùng mà hỏi.
Hai tay Triệu Cảnh Hoàng cắm trong túi quần, sắc mặt anh ta tràn đầy khiêu khích mà nói: "Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là cảm thấy phong thuỷ thay đổi. Không ngờ cậu chủ Tiêu trước kia, bây giờ đã trở thành con chó mất nhà rồi, còn phải ở rể ở nhà họ Khương sống tạm qua ngày, đúng thật là quá đáng buồn mà. Thế nào, cậu mua đồ dùng hả? Sao cậu lại không nói cho tôi biết chứ, cả tầng này đều là sản nghiệp của nhà tôi, chỉ cần bây giờ cậu quỳ xuống học vài
tiếng chó sủa, dập đầu mấy cái cho tôi thì hôm nay cậu muốn mua cái gì, tôi đều có thể tặng cho cậu hết, thế nào? Giao dịch này có lời chứ hả?"
Khóe miệng Triệu Cảnh Hoàng giương lên, ký ức của anh ta vẫn còn rất mới mẻ, trước kia lúc anh ta gặp rắc rối muốn tìm Tiêu Hoàng Nam nhờ giúp đỡ, Tiêu Hoàng Nam đã bắt anh ta quỳ xuống dập đầu ba cái, cực kỳ nhục nhã.
Bây giờ, anh ta muốn báo thù.
Chân mày Tiêu Hoàng Nam nhíu lại, anh nói: "Triệu Cảnh Hoàng, không nghĩ tới, đã qua nhiều năm như vậy rồi mà cậu vẫn không thay đổi gì cả, vẫn còn khiến người khác buồn nôn như vậy."
Dứt lời, Tiêu Hoàng Nam xoay người muốn rời đi, anh lười phải nói thêm cái gì với anh ta.
Ngay từ đầu, anh đã biết mục đích mà Triệu Cảnh Hoàng tiếp cận mình rồi, năm đó anh bắt anh ta quỳ xuống dập đầu, đó cũng là khảo nghiệm mà thôi.
Nghe nói như thế, Triệu Cảnh Hoàng nổi giận, gã ta quát: "Muốn đi? Ai cho cậu đi rồi hả?"
Tiếng nói vừa dứt, bốn tên vệ sĩ ở phía sau anh ta tiến lên, trực tiếp bao vây Tiêu Hoàng Nam lai.
Tiêu Hoàng Nam nhíu mày, anh xoay người nhìn Triệu Cảnh Hoàng, lạnh giọng mà hỏi: "Cậu muốn làm cái gì?"