• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chị họ" Khương Phương Ngọc có chút rụt rè, bàn tay nhỏ bé vội vàng rút ra khỏi tay Tiêu Hoàng Nam. 

Khương Mỹ Dung bước tới, sắc mặt lạnh lùng nhìn Khương Phương Ngọc và Tiêu Hoàng Nam, nói: "Các người biết đây là nơi nào không? Đi nhanh đi, đừng làm nhà họ Khương của tôi mất mặt nữa. Nếu như ảnh hưởng đến hợp tác giữa tôi và tập đoàn Lục Dân thì các người có gánh nổi trách nhiệm không?" 

Đối mặt với Khương Mỹ Dung chất vấn, Khương Phương Ngọc hiển nhiên còn chưa sẵn sàng, thiếu tự tin mà lộ vẻ lo lắng, liếc nhìn Tiêu Hoàng Nam nói: "Tiêu Hoàng Nam, hay là chúng ta đi thôi?". 

Thế nhưng Tiêu Hoàng Nam lại nói: "Chúng ta đã tới đây thì không có lý do gì để đi. Nhỡ đâu Tập đoàn Lục Dân chọn em thì sao?" 

Nghe vậy, Khương Phương Ngọc hơi sửng sốt. Cô vốn cũng không ôm hy vọng gì cả. 

ở đây có rất nhiều gia đình giàu có cũng như các công ty lớn Tô Hàng, một người phụ nữ yếu đuối không có gì như cô, dựa vào cái gì mà được tập đoàn Lục Dân lựa chọn? 

“Cái gì?” 

Khương Mỹ Dung cười lạnh hai tiếng, nhíu mày cười: “Tiêu Hoàng Nam, không phải anh đang nằm mơ chứ? Tập đoàn Lục Dân sẽ chọn hợp tác với rác rưởi như anh sao?” 

“Ha ha, thật không biết xấu hổ” 

Ngô Gia Hiệp cũng chế nhạo, chỉnh lại bộ âu phục màu xám, nói: “Một con chó nhà có tang không mang lễ vật tử tế, còn không biết xấu hổ xuất hiện ở đây?” 

Anh ta vừa nói xong thì Khương Mỹ Dung và những người khác mới chú ý đến là Tiêu Hoàng Nam và Khương Phương Ngọc đã đến tay không. 

Khuôn mặt Khương Mỹ Dung lập tức đầy mỉa mai, lắc đầu khinh thường, không thèm nói gì. 

Đại diện của các gia đình quý tộc và các công ty xung quanh đương nhiên cũng chú ý đến mấy người vừa tranh cãi, cười mỉa mai: "Đó không phải là phương Phương Ngọc và Tiêu Hoàng Nam người nhà họ Khương sao? Bọn họ thật sự đến, đúng là da mặt đủ dày" 

"Còn tay không đến nữa chứ, thật sự không biết tự tin ở đâu". 

"Ở đây, ai đến mà không mang món quà giá hàng triệu. Trên thế giới này, tất cả chỉ là tặng quà. Những món quà tốt được trao đi, hợp tác sẽ thuận buồm xuôi gió" 

Chuyện mừng thọ nhà họ Khương đêm qua đã được truyền khắp Tô Hàng. 

Tiêu Hoàng Nam trở về và đưa Khương Phương Ngọc đến bữa tiệc mừng thọ của Khương Thái Sơn khiến nhiều người chế giễu. 

Bên này, đối mặt với cái nhìn châm chọc và ánh mắt cổ quái của một đám người, cả người Khương Phương Ngọc không thoải mái và hốt hoảng trong lòng. 

Cô nhìn Tiêu Hoàng Nam và cầu xin: "Em không muốn ở lại đây nữa. Chúng ta đi thôi, được không? Em sợ" 

Tiêu Hoàng Nam nghiêm túc nhìn Khương Phương Ngọc nói: "Em không muốn trở về nhà họ Khương sao? Chỉ cần em giành được hợp tác với tập đoàn Lục Dân thì ông nội sẽ đồng ý cho em sẽ trở về nhà họ Khương. Hơn nữa còn có anh ở đây nên đừng lo lắng. Nói không chừng là tập đoàn Lục Dân ghét hành động tặng quà cũng nên 

Tiêu Hoàng Nam biết bản chất Khương Phương Ngọc lương thiện và yếu đuối, khi đối mặt với những con người hung dữ và ác độc thế này thì cô cứ như một con cừu nhỏ. 

Cho nên Tiêu Hoàng Nam phải làm cho cô mau chóng tự tin. 

Nghe những lời của Tiêu Hoàng Nam, vẻ mặt của Ngô Gia Hiệp và Khương Mỹ Dung liền tối đi, họ khịt mũi lạnh lùng: "Thật là thú vị, chính mình không thể mang ra một món quà tử tế, thì lại nói những điều vô lý như vậy. Đồ ngốc." 

Tiêu Hoàng Nam bình tĩnh, cũng không nói thêm bất cứ điều gì. 

Một nhà ba người Khương Nhược Đông vẫn đứng sau Khương Mỹ Dung và Ngô Gia Hiệp, lúc này mới nói theo vài câu. 

“Chị, không phải tôi nói chị đâu. Tìm đàn ông có khó thì cũng không nên tìm loại chó nhà có tang này” 

Khương Thiên Hàn vẻ mặt kiêu ngạo làm ra vẻ quan tâm đến cô: “Cho dù đến nói chuyện hợp tác thì cũng phải mang theo chút quà tặng tử tế" 

Từ Thu Thủy cũng lạnh lùng phụ họa nói: "Được rồi, Thiên Hàn, nói chuyện với loại khốn nạn bị đuổi ra khỏi nhà họ Khương và phế vật đó làm gì? Nói một câu cũng giảm tuổi thọ" 

Khương Nhược Đông cũng bất lực thở dài, không nói gì. 

Khương Phương Ngọc đỏ mắt nhìn Khương Nhược Đông, cố gắng giải thích: "Bố, con." 

"Được rồi. Đừng nói, tôi không biết cô." Khương Nhược Đông lạnh lùng ngắt lời, không quay đầu lại mà đi qua cô. 

Khương Phương Ngọc bất lực khóc. Bố của mình mà ngay cả nhận cô cũng không, đây là chuyện đau lòng và đau khổ cỡ nào. 

Cũng chính lúc này, cửa trước của tòa nhà tập đoàn Lục Dân mở ra, một người đàn ông trung niên mặc vest đen đeo kính bước ra, phía sau là bốn người lính mặc quân phục cầm súng. 

Trong phút chốc, toàn bộ cánh cổng im ắng. 

"Tôi là người đại diện tập đoàn Lục Dân tiếp nhận hạng mục nhà họ Kim để lại. Tôi là Tôn Kiến Quốc. Bây giờ, mọi người nghe cho kỹ đây. Tập đoàn Lục Dân sẽ không hợp tác với bất kỳ ai mang quà đến. Không mang quà mời đi về phía trước.” Người đàn ông trung niên lớn tiếng nói. 

Ngay lập tức, đại diện của các gia tộc và công ty mang quà bao quanh cửa đều hoảng loạn. 

Bọn họ không bao giờ nghĩ rằng họ chưa bước vào cửa mà đã bị từ chối hợp tác. 

"A? Làm sao có thể? Chúng ta đây chẳng phải là đi không..." 

"Quản lý Tôn, không được. Chúng tôi muốn gặp Thiếu tá Hàn, chúng tôi thuộc tập đoàn Thiệu Dương. Chúng tôi đã chào hỏi từ trước rồi" 

"Tôi là cậu chủ nhà họ Vương, bố tôi đã liên lạc với Chủ tịch Vương của các người. Tôi muốn gặp thiếu tá Hàn" 

Nhìn thấy đám đông ồn ào, Ngô Gia Hiệp cũng hoảng hồn, trong tay mang bao lớn bao nhỏ, đi ra cũng không xong. 

Đặc biệt là những người ồn ào nhất, ầm ĩmuốn nhìn thấy Hàn Lục Dân, trực tiếp bị bốn người lính mặc sắc phục dùng báng súng đánh gục. 

"Chỉ bằng các người mà cũng muốn gặp thiếu tá Hàn. Điều thiếu tá Hàn ghét nhất chính là đám người lừa gạt quà cáp. Ai dám gây chuyện thì cút đi. Nghiêm túc điều tra xử lý." Tôn Kiến Quốc lạnh lùng nói, giữa lông mày lộ ra sát khí. 

Lúc này, đám đông ồn ào cuối cùng cũng yên tĩnh lại. 

Đến lúc đó, họ mới nhận ra đối phương đến từ chiến khu Tô Hàng. Chống lại họ, không phải là chết sao? 

Khuôn mặt của Khương Mỹ Dung đặc biệt xấu xí, cô ta kéo cánh tay của Ngô Gia Hiệp, giậm chân sốt ruột nói: "Ngô Gia Hiệp, chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu không có sự hợp tác này, chúng ta tổn thất mấy tỷ" 

Ngô Gia Hiệp lau mồ hôi lạnh trên trán, nhắm mắt đi lên, đưa danh thiếp ra, nở nụ cười nịnh nọt nói: "Xin chào quản lý Tôn, tôi là cậu chủ của tập đoàn Ngô thị, Ngô Gia Hiệp. Bố tôi là Ngô Phú Hào, có quen biết với Thiếu tá Hàn. Anh có thể sắp xếp một chút để tôi vào gặp Thiếu tá Hàn được không?" 

"Đúng, đúng. Bạn trai tôi là cậu chủ của tập đoàn Ngô thị" Khương Mỹ Dung nói theo. 

Nhưng sau đó Tôn Kiến Quốc lạnh lùng liếc nhìn danh thiếp của Ngô Gia Hiệp, trực tiếp xé nhỏ, lạnh giọng quát: "Anh nghĩ thiểu tá Hàn là người thế nào? Thiếu tái Hàn chú trọng nhất là chính trực, công bằng công chính. Anh vẫn muốn đi cửa sau. Người đâu, bắt lấy anh ta." 

"A? Không, không, không. Tôi không.." Ngô Gia Hiệp hoảng sợ, bị một người lính đá, sau đó anh ta bị đè xuống đất. 

"Tha cho tôi, tôi đã sai rồi, tôi không dám nữa, tôi sẽ không tặng quà nữa, tôi không dám đi cửa sau. Van xin anh, thả tôi đi" Ngô Gia Hiệp sắp khóc, nằm rạp trên mặt đất, không ngừng cầu xin tha thứ. 

Điều này cũng làm cho Khương Mỹ Dung sợ hãi, hai chân run rẩy đứng ở một bên, không biết làm sao. 

Lúc này, Tôn Kiến Quốc nói tiếp: "Ai không mang quà ở đây thì tiến lên". 

Tiêu Hoàng Nam vỗ nhẹ Khương Phương Ngọc đã sững sờ hồi lâu, nói: "Em đi  đi." 

"A? Em sao? Em thực sự có thể chứ? Em hơi sợ.." Khương Phương Ngọc vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK