Chương 313
“Mẹ kiếp! Đây không phải là đang muốn làm nhục người khác sao?”
“Có tiền thì tuyệt lắm sao, có tiền thì có thể khiến người khác quỳ xuống sao?”
“Giàu có mà không tử tế, chúng ta hãy chụp ảnh những việc làm xấu xa của anh ta rồi đăng lên mạng!”
“Nào! Chỉ cần quên nó đi nếu cô không thích nó!”
Thanh niên tóc vàng bĩu môi chuẩn bị rời đi.
“Đợi một chút! Tôi bằng lòng!”
Bất thình lình, đầu gối của Lâm Kiều Như mềm ra và quỳ rạp xuống đất. Chỉ cần có thể cứu được Tần Vũ Phong, cô sẵn sàng bỏ xuống tất cả danh dự, cho dù chỉ có một phần nghìn tia hy vọng!
“Bich!”
“Bich!”
“Bich!”
Vầng trán thanh tú không ngừng va chạm với mặt đất lạnh lẽo, âm thanh thùng thùng rung động khắp bệnh viện.
Cảnh tượng này vượt quá sự dự đoán của mọi người. Không ai có thể ngờ rằng một cô gái trông yếu đuối lại có một mặt kiên cường đến vậy. Thanh niên tóc vàng cũng ngẩn ra. Anh ta vốn dĩ chỉ đang tìm kiếm niềm vui, ai ngờ Lâm Kiều Như lại rất nghiêm túc!
“Một, hai, ba..”
“Chín bảy, chín tám, chín chín…”
“Hai trăm năm mươi sáu, hai trăm năm mươi bảy, hai trăm năm mươi tám.”
“Bốn trăm chín mươi tám, bốn trăm chín mươi chín, năm trăm!”
Cuối cùng, Lâm Kiều Như cũng đã dập được năm trăm lần. Trên trán cổ cũng đã thấm ra máu, không những vậy hơn nửa mặt cô đều đỏ bừng, khiến người ta nhìn mà đau lòng.
“Cậu đây là người giữ lời hứa, tuyệt đối sẽ không ăn quỵt!”.
Người thanh niên tóc vàng bỏ lại một xấp tiền giấy, ít nhất cũng phải hơn mười tám triệu.
“Thật tốt quá, Tần Vũ Phong được cứu rồi!”
Lâm Kiều Như giống như lấy được bảo bối quý giá, cô lập tức chạy tới phòng khám bệnh để trả tiền cho Tân Vũ Phong phẫu thuật.
Cũng không biết trải qua bao lâu thì Tân Vũ Phong cuối cùng cũng tỉnh lại sau cơn mê, biết được chính mình đang nằm trên giường bệnh bị mùi thuốc khử trùng vây quanh.
“Anh tỉnh rồi à?”. Lâm Kiều Như vô cùng phấn khích. Cô đã liên tục túc trực trên giường bệnh, đôi mắt đầy tơ máu và trên khuôn mặt xinh xắn lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Nhưng cô lại đang đội một chiếc mũ lưỡi chai, vành nón được ép xuống rất thấp, giống như thể muốn che giấu cái gì đó.
“Kiều Như, chính em là người đưa anh đến bệnh viện ư? Tần Vũ Phong nhớ lại trận đấu đấy, nhịn không được liền mở miệng hỏi.
“Ừm!”
Lâm Kiều Như gật đầu, trong lòng vẫn còn vô cùng sợ hãi: “Bác sĩ nói chưa từng thấy tình trạng vết thương nào lợi hại như vậy. Sau khi tiến hành ca phẫu thuật mấy tiếng đồng hồ, anh ta suýt chút nữa đã từ bỏ việc điều trị…quả thật anh có thể sống sót đúng là một kỳ tích!”.
Nghe thấy vậy, Tần Vũ Phong ảm đạm cười.
Trên thực tế, anh có thể tỉnh lại nhanh như vậy không phải nhờ vào tay nghề của bác sĩ mà là khả năng tự chữa lành mạnh mẽ của một tông sư.
Độc tính của Nhuyễn Cận Tân kì thực chỉ có tác dụng trong một giờ.
Ngay khi hết thời gian hạn định, Tần Vũ Phong đã khôi phục toàn bộ sức lực, có thể tự chữa lành cho thân thể của mình mặc dù vẫn đang hôn mê.
Vết thương tưởng chừng như vô cùng thể thảm lại có thể được chữa lành hoàn toàn trong vài ngày.
“Tần Vũ Phong, anh có khát không để tôi đi rót nước cho anh!”.
Lâm Kiều Như đứng dậy, và chiếc mũ lưỡi trai cô đang đội vô tình bị rơi ra.
“Õi!”
Cô nhịn không được liền bật ra lời, ngay lập tức vươn tay muốn đỡ chiếc mũ, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. Trong khoảnh khắc đó, khuôn mặt của cô đã hoàn toàn lộ ra.
Ngay khi Tần Vũ Phong nhìn rõ, đồng tử đột nhiên co rút lại thành hình kim sắc nhọn, sát khí trong nháy mắt đột nhiên cuộn trào mãnh liệt, tưởng chừng như sắp bùng nổ.
“Kiều Như, chuyện gì đã xảy ra? Ai đã làm em bị thương?”