"Triệu Hào là con trai của Triệu Long, một đứa trẻ lại tạp chủng sinh ra bởi một người phụ nữ Đại Hạ. Từ khi sinh ra, không biết Triệu Long đã reo rắc những suy nghĩ gì cho Triệu Hào. Nói tóm lại, lý tưởng sống của Triệu Hào là hạ bệ Long Môn của chúng tôi"
"Trong mắt anh ta, đó chỉ là một phần trong kế hoạch khiến cho Long Môn trở thành dưới trướng của Thiên Môn.
Thật là đáng kinh tởm mà"
"Hơn nữa, tên khốn kiếp Triệu Hào, thực lực không thấp, giống như tôi, anh ta đã đạt cảnh giới võ đạo Tông su."
Tần Vũ Phong trầm ngâm gật đầu.
Cũng chỉ một tên tiểu tử đạt cảnh giới võ đạo Tông sư, không đủ để chứng minh được điều gì.
Không biết Diệp Thanh Đình nghĩ gì.
Tần Vũ Phong do dự một chút, vẫn là hỏi:
"Hay là, đến lúc đó tôi trực tiếp đưa Diệp Kính Dương đi theo?"
Diệp Thanh lông mày nhíu lại, liếc nhìn Tần Vũ Phong.
Diệp Thanh Đình thật sự không ngờ Tần Vũ Phong lại có thể nói ra lời như vậy.
Bởi vì Diệp Thanh Đình biết chính xác hôm đó em trai mình đã xúc phạm Tần Vũ Phong ở trường đua ngựa như thế nào.
Nếu là chính mình, làm sao còn có thể quan tâm đến sống chết của Diệp Kính Dương, để Diệp Kính Dương tự mình chạy tới Thiên Môn chịu chết thì tốt rồi.
Cô ta thật sự không ngờ trái tim của Tần Vũ Phong lại rộng lượng như vậy.
Diệp Thanh Đình ngập ngừng hỏi.
"Em trai tôi không...làm anh giận chứ?" Tần Vũ Phong thản nhiên cười nói.
"Thanh niên trẻ mà, kiêu ngạo một chút cũng đúng, nếu như cậu ta mà nhát gan, tôi lại coi thường cậu ta!"
Diệp Thanh Đình nhíu mày: "Tần Vũ Phong, anh cũng không lớn hơn bao nhiêu so với chị em tôi."
Tần Vũ Phong cười sờ sờ cắm không nói gì.
Xen ra tuổi tác của Tần Vũ Phong cũng không lớn. Anh đúng là một thiên tài xuất chúng, mọi thứ đều đã được trải nghiệm qua.
Đã từng lên đến đỉnh cao, nhưng cũng từng rơi xuống vực thẳm.
Người từng trải nhiều đương nhiên sẽ trưởng thành.
Vì vậy, trong mắt Tần Vũ Phong, Diệp Kính Dương hoàn toàn là một đứa trẻ.