Sau đó, dưới kỹ thuật điêu luyện của Diệp Thanh Đình, anh ta không còn chút năng lực nào để chống trả nữa. Về điểm này từ lâu đã vượt xa ngoài sức tưởng tượng của Kiều Trí Dụng.
Trước đây, Kiều Trí Dụng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thua cuộc một cách thảm hại như vậy. Anh ta còn không biết rằng...
Thiếu chủ sẽ trừng phạt anh ta thế nào đây.
Kiều Trí Dụng quỳ xuống trước mặt Triệu Hào, trong lòng đầy ắp nỗi sợ hãi. “Thiếu chủ, tôi thua rồi.
Triệu Hào còn không thèm liếc nhìn Kiều Trí Dụng một cái, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó đá bay anh ta.
Ầm ầm!
Kiều Trí Dụng ngay lập tức nôn ra máu, máu tràn vào các khe răng, anh ta ngã sang một bên. “Tên phế vật vô dụng.
Sắc mặt Triệu Hào lúc này cực kỳ khó coi.
Đen như đáy nồi.
Bốn trận đấu.
Thua liên tiếp cả 4 trận.
Những người này rốt cuộc nghĩ gì thế hả? Sao lại có thể thua một cô gái nhỏ nhắn Diệp Thanh Đình chứ?
Thật không thể tin được!
Thiên Môn lẽ nào lại nuôi phải một lũ không ra gì, đường đường là Bát Tưởng Thiên Môn mà cũng chỉ như thế thôi!
Đều thất bại dưới tay Diệp Thanh Đình!
Thế nhưng nếu như đấu đơn lẻ thì Triệu Hào cũng sẽ không nói gì, tuy nhiên đây lại là đấu luân phiên!
Từng người từng người lên đấu!
Trước mặt có đến 3 người, lẽ nào đến cả thực lực của Diệp Thanh Đình không hề bị hao tổn sao?
Vừa nghĩ đến đây, Triệu Hào không khỏi thở dài. Không. Không thể như thế được.
Hôm nay, tuyệt đối không thể để Diệp Thanh Đình thắng được!
Nếu như Diệp Thanh Đình thắng rồi, còn chưa nói đến kế hoạch được Triệu Hào xây dựng một cách cẩn thận đã thất bại.
Mà lần sau nếu có cơ hội như vậy thì không biết phải đợi đến bao giờ nữa.
Chuyện quan trọng nhất là mặt mũi của Thiên Môn biết để đi đâu?
Hơn nữa anh ta vừa mới nhất thời phẫn nộ đã giết chết một Bát Tướng Thiên Môn rồi!
Mặc dù địa vị của Địch Kiệt không quá cao, bố của anh ta cũng luôn muốn đuổi anh ta ra ngoài.