Diệp Kính Dương tâm trạng cũng không tốt, ỷ vào bản thân có Tần Vũ Phong chống đỡ, thậm chí còn lè lưỡi về hướng Triệu Hào:
"Không dám? Tôi có cái gì không dám, đồ thần kinh!”
"Nhân cơ hội người khác đang gặp nguy hiểm, đánh chị tôi thành như vậy, còn có mặt mũi chất vấn tôi? Ôi, trời Ơi!"
Diệp Kính Dương nói xong, ôm Diệp Thanh Đình đi về phía dưới khán đài.
Lúc đi ngang qua người ở trong Thiên Môn, đối phương đều do dự, dường như không biết rốt cuộc có nên ngăn cản Diệp Kính Dương.
Diệp Kính Dương mang theo chút đắc ý, hừ lạnh một tiếng.
Triệu Hào bị chọc cho tức giận, cả người run rẩy, quay đầu nhìn Tần Vũ Phong: "Anh thật sự đúng là to gan đấy!”
Tần Vũ Phong lạnh lùng gật đầu: "Chính xác. Chiến thần Thiên Vũ của Đại Hạ nếu không có lá gan lớn, như vậy cả thiên hạ này làm gì còn có người nào to gan? Thật đúng là một trò đùa mà.
Nhưng Triệu Hào cũng không biết sự thật bên trong, chỉ cho rằng hành động hiện tại của Tần Vũ Phong chỉ là đang khiêu khích anh ta mà thôi, cũng không cho Thiên Mỗn một chút thể diện nào.
Không biết đến cảnh giới của Tần Vũ Phong, lại còn phải cho ai thể diện chứ?
Diệp Kính Dương đi xuống dưới võ đài, đi qua không ít người trong Thiên Môn đang đứng ở bên cạnh.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều có chút do dự. Không biết rốt cuộc có nên đi lên ngăn cản không.
Diệp Kính Dương sắc mặt đắc ý vô cùng, mặc dù bản thân đã toàn thân bị thương, nhưng vẫn đắc ý giống như một con gà trống chiến thắng, vô cùng kiêu ngạo.
Mọi người trong Thiên Môn e ngại thực lực của Tần Vũ
Phong, lúc này không có ai dám đi lên. Dù sao vừa rồi Tần Vũ Phong liên tục tiếp mấy chiêu thức của Triệu Hào.
Đây là những điều mà mọi người đều có thể nhìn thấy. Tự nhiên sẽ phải kiêng nể Tần Vũ Phong ba phần.
Mà trước mắt Tần Vũ Phong rõ ràng là một nhóm với Diệp Kính Dương.
Vì vậy không có ai dám bước lên ngăn cản Diệp Kinh Dương.
Diệp Kính Dương có thể nói là đem chuyện cáo giả hổ uy tiến hành đến cực hạn.
Mọi người nhìn anh ta, đều tức giận vô cùng.
"Chỉ dựa vào một tài xế kiêu ngạo như vậy, đợi tên tiểu tử kia thua, thì cái vẻ mặt đó của Diệp Kính Dương tuyệt đối không còn nữa!”
"Điều đó có nghĩa là, bọn họ đang giả vờ?"
“Chờ thiếu chủ giết tiểu tử kia, anh xem Diệp KínhDương có thể cười được hay không!”
Diệp Kính Dương tức giận, vừa muốn phản bác, lại bị Diệp Thanh Đình ngăn lại.
Diệp Kính Dương lúc này mới đành phải bỏ qua. Ánh mắt một lần nữa chuyển về trên người Triệu Hào và Tần Vũ Phong.