Nhưng cho dù như vậy..
Tần Vũ Phong thái độ vẫn vô cùng kiêu ngạo.
Anh không thèm để Thiên Môn vào mắt.
Chuyện này chứng tỏ điều gì. Rất có thể, thực lực này cũng đủ khiến anh kiêu căng ngạo mạn!
Ngay cả trước mặt Thiên Môn, anh vẫn dám tỏ thái độ khinh thường trước mặt mọi người! Lúc này, mọi người trong Thiên Môn đang suy đoán và bàn tán không dứt.
Vào thời khắc này.
Diệp Thanh Đình hít một hơi sau khi nghe được lời nói của Tần Vũ Phong.
Ngay cả bản thân Diệp Thanh Đình cũng chưa từng nghĩ rằng Tần Vũ Phong thực sự sẽ từ chối yêu cầu của
Thiên Môn nhanh chóng như vậy. Diệp Thanh Đình nhất thời cắn môi, không biết nên nói cái gì.
Cảm động là chắc chắn rồi.
Nói trắng ra, bản thân và Tần Vũ Phong cũng chỉ là tình cờ gặp mặt.
Tính đến nay, thời gian quen biết cũng không quá ba ngày.
Nhưng Tần Vũ Phong đã không chỉ một lần đứng lên vì cô ta.
Hai lần trước tại Chinatown, lại còn lần này...
Diệp Thanh Đình cắn răng, đôi mắt đẹp như sương mù mờ ảo.
Tần Vũ Phong thực sự sẽ xúc phạm đến Thiên Môn vì Long Môn như vậy, là điều mà Diệp Thanh Đình không ngờ tới.
Vốn tưởng rằng Tần Vũ Phong có thể sẽ không từ chối. Ngay cả khi từ chối, thì vẫn sẽ giữ thái độ trung lập. Nhưng ai mà ngờ rằng.
Tần Vũ Phong quyết đoán như vậy, không để lại chút mặt mũi nào cho Thiên Môn...
Vào lúc này.
Triệu Hào như nổi lửa giận, trừng mắt nhìn Tần Vũ
Phong.
“Anh có biết là anh đang nói gì không? Anh có biết là anh vừa từ bỏ thứ gì không?”
Vẻ mặt của Tần Vũ Phong vẫn rất lạnh lùng và kiêu ngạo.
Biết thì sao mà không biết thì sao?
Nói đùa gì vậy chứ.
Đến Thiên Sách chiến thần anh còn từng làm qua.
La Phù Sơn lúc đó còn níu kéo anh, nhưng anh còn không rung động.
Huống hồ là làm con chó chạy theo một người nước Mě?
Ai mà biết quá khứ của Tần Vũ Phong sẽ thấy lời nói của Triệu Hạo rất nực cười.
Tần Vũ Phong, người từng là Chiến Thần của Đại Hạ, làm sao có thể chịu khuất phục trước một Thiên Môn ở bên ngoài mà trở thành một con chó?