Cũng chỉ có lần trước gặp mặt, Diệp Kinh Dương chủ động đưa ra yêu cầu đua ngựa với Tần Vũ Phong. Diệp Kinh Dương ngược lại không có tâm tự xấu xa gì khác, thật ra chủ yếu là muốn Tần Vũ Phong mất mặt, để cho anh bớt cái vẻ vênh váo đi, ở Long Môn không nên quá kiêu ngạo.
Long Môn đích thật là chi nhánh, nhưng tiềm năng ở nước Mễ không thua kém sự phát triển của Đại Hạ.
Diệp Kinh Dương muốn bọn họ biết, chi nhánh Long Môn này không giống những chi nhánh khác, không phải nơi bọn họ có thể hành động ngông cuồng.
Nhưng cũng không nghĩ đến Diệp Kinh Dương là một tay đua ngựa thực thụ, đến cuối cùng lại bị phản khích trên đầu mình. Diệp Kinh Dương ngẫm lại liền cảm thấy khó xử không thôi.
Nhất là khi nghe được câu nói của Tần Vũ Phong: “Chẳng qua cũng chỉ là trò chơi giữa anh em với nhau, không có gì to tát”
Diệp Kinh Dương dường như sắp nổ tung.
Con mẹ nó, ai là anh em với Tần Vũ Phong anh ta? Đại bác cũng không bắn tới anh! Sao luôn luônn ở trong cái bộ dạng như vậy?
Chuyện gì vậy, chỉ là đua ngựa vượt qua anh ta thôi, rất đắc ý sao? Diệp Kinh Dương nghĩ đến chuyện này liền cảm giác mình quả thực tức giận không thể chịu nổi. Nếu như không phải chị ruột của mình còn đang ở bên này ngăn cản, Diệp Kinh Dương sẽ thật sự không nhịn được mà đánh nhau với Tần Vũ Phong mất. Nhưng cũng chính là bởi vì có chị ruột ở đây ngăn cản,
cho nên Diệp Kính Dương mới có thể nhẫn nhịn như vậy.
Mà lúc này, sau khi Tần Vũ Phong nhẹ nhàng cự tuyệt lời đặt cược với Diệp Kinh Dương cũng cảm thấy không có ý nghĩa gì.
Ngoại trừ con ngựa già này, nói thật, hôm nay Tần Vũ Phong thật sự không thấy có gì thú vị.
Tần Vũ Phong vốn định đem con ngựa già này đưa về trong chuồng ngựa. Nào biết Tần Vũ Phong vừa dắt con ngựa già đó không được mấy bước, con ngựa già này giống như là không chống đỡ nổi nữa, ầm ầm một tiếng ngã xuống đất.
Tần Vũ Phong nhíu nhíu mày. Phải biết rằng, đây tuyệt đối không phải là dấu hiệu tốt.
Trong suốt cuộc đời của một con ngựa, rất nhiều lúc bao gồm cả khi ngủ, tất cả đều là tư thế đứng. Nếu không có yếu tố ngoại lực, ngựa thường sẽ không ngã xuống như vậy. Mà giờ phút này con ngựa già này ngã xuống, tuyệt đối không phải là dấu hiệu tốt.
Tần Vũ Phong nghĩ vậy, vội vàng ngồi xổm xuống: “Các người có bác sĩ thú y ở đây không?”
“Con ngựa này, chỉ sợ không cứu được!”
Diệp Thanh Đình không nói gì, cắn răng, trong lòng có chút do dự.
“Cái này...”
“Có chuyện gì vậy?” Trong lòng Tần Vũ Phong có dự cảm không tốt, nhìn về phía Diệp Thanh Đình đang do dự muốn nói lại không muốn nói kia.