Diệp Thanh Đình cũng lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Triệu Hào, có chút tức giận gầm lên.
"Này, bây giờ trước tiên thả em trai tôi trước, dù sao thì cũng có rất nhiều người bên cạnh anh, em trai tôi cũng không chạy nổi!”
Triệu Hào không nói gì, mà chỉ mỉm cười, đứng dậy từ trên ghế sa lon đi về phía Diệp Thanh Đình
"Thả?"
Triệu Hào nhìn Diệp Thanh Đình cười:
“Giao ước của chúng ta là Khôi tinh túc đấu. Khôi tinh túc đấu còn chưa kết thúc, sao có thể thả cậu chủ Diệp?"
Diệp Thanh Đình nắm chặt tay, roi dài trong tay sắp chuyển động:
"Anh...Tôi đã đánh năm trận rồi, anh nghĩ rằng những người còn lại Bát Tướng Thiên Môn sẽ là đối thủ của tôi sao?”
Ánh mắt Triệu Hào dừng lại, như đang suy nghĩ điều gì đó:
"Lời nói của cô Diệp Thanh Đình tất nhiên có lý, những người còn lại của Bát Tướng Thiên Môn, tất nhiên không phải đối thủ của cô Diệp Thanh Đình, nhưng…
Triệu Hào lại cười.
"Đối thủ thực sự của cô Diệp Thanh Đình, chính là tôi"
Diệp Thanh Đình từ lâu đã biết có kết quả này.
Lúc này, ánh mắt Diệp Thanh Đình như thể tức giận đến phát điên đang bùng cháy, nhìn chằm chằm Triệu Hào, như thể có thể thiêu đốt Triệu Hào ngay lập tức.. "Vậy thì sao!"
Hôm nay, cho dù đối thủ có là ai, Diệp Thanh Đình cũng sẽ phải liều mạng để đánh bại người đó!
Cô ta muốn đưa Diệp Kính Dương đi, cũng sẽ không bao giờ để mình rơi vào tay Thiên Môn! Diệp Thanh Đình nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn
Triệu Hào.
Triệu Hào cười Diệp Thanh Đình, sau đó xoay người trở về vị trí cũ.
Diệp Thanh Đình im lặng hồi lâu, cuối cùng vào lúc này mới lên tiếng. "Khối tĩnh túc đấu, bất kể sống chết, Triệu Hào, anh có tin tôi sẽ giết anh không?!"
Triệu Hào vừa cười vừa quay đầu lại: "Vậy cô cứ thử xem"
Nực cười.
Triệu Hào vốn chẳng hề quan tâm đến lời đe dọa của Diệp Thanh Đình.
Đùa cái mẹ gì vậy.
Cả hai đều là võ giã đạt đến cảnh giới cao thủ
Triệu Hào đã thấy được thực lực của Diệp Thanh Đình rôi. Qua thực là tốt hơn nhiều so với những gì anh ta tưởng tượng.
Nhưng...
Nhưng Diệp Thanh Đình sẽ phải trải qua hai trận chiến tiếp theo, tổng cộng là tám trận.