Lời nói vừa được nói ra, tất cả người trong phòng đều im lặng.
Một lúc sau, Mai Hạnh run rẩy nói: “Mẹ, con không nghe nhầm chứ.”
Hốc mắt của chị Triệu cũng lập tức đỏ lên, chị run rẩy nhìn về phía Tần Vũ Phong: “Cậu, cậu ra được phương pháp thêu này của tôi?”
Tần Vũ Phong gật đầu nhẹ, đó là điều đương nhiên.
Anh thân là chiến thần Thiên Vũ ở Đại Hạ, anh cũng mở ra toàn bộ cung đình thư khố của Đại Hạ, cũng có đến mấy năm đắm chìm trong những thứ này. Thường thì khi nghỉ chiến sự ở biên giới phía Bắc một chút thì anh liền chạy về thư viện hoàng cung Đế Đô. .
Đọc ngàn quyển sách như đi ngàn dặm đường, khả năng cùng kiến thức của Tần Vũ Phong không phải người bình thường nào cũng so sánh được.
Khóe mắt chị Triệu còn vương một giọt nước mắt, trên mặt chợt lộ ra một nụ cười.
“Tôi..” Chị Triệu lắc lắc cây quạt, chậm rãi nói: “Trước kia tôi đã từng nói nếu ai có thể nhận ra kỹ thuật mười hai mũi thêu của cung đình này, tôi liền không nói nhiều gả cho người đó. Nhưng bây giờ tôi với cậu chủ Diệp đây chênh lệch tuổi tác quá lớn, tôi cũng không với nổi.”.
“Không bằng tôi liền đem chiếc áo choàng ngắn với kỹ thuật mười hai mũi thêu của cung đình này tặng cho cậu chủ Diệp đi.”
Tần Vũ Phong giật mình, kĩ thuật mười hai mũi thêu của cung đình ngàn năm, sao anh lại nỡ lấy của quý của người ta chứ?
Tần Vũ Phong cuống quít muốn từ chối, Diệp Thanh Đình lại kéo
tay Tần Vũ Phong lại.
“Chị Triệu nói người mặc quần áo thì nhiều, người hiểu áo thì ít. Em cũng có một bộ sườn xám mười hai mũi thêu của cung đình, anh họ đừng có áp lực tâm lý gì?
Tần Vũ Phong nhìn thoáng qua cái áo choàng kỳ lân màu vàng, anh thật sự thấy thích trong lòng.
“Đã như vậy, nếu tôi từ chối thì quá thiếu tôn trọng rồi.”
.
.
.
Tần Vũ Phong từ trong phòng thử áo ra, bờ vai rộng được quần áo ôm lại hiện ra vô cùng tinh tế.
Dáng người anh thon dài, cao gầy, dường như có mấy phần khí chất thư sinh mặt hoa da phấn, nhưng lông mày uy nghiêm không thể che giấu được càng lộ ra vẻ mặt khó gần của Tần Vũ Phong.
Ánh sáng cùng bóng tối lướt trên từng đường nét thêu thùa trên thân áo trông đẹp đẽ vô cùng.
“Quần áo đẹp đương nhiên phải phối với người đẹp trai. Tiếc thật đấy, cô chủ, hôm nay cô mà mặc chiếc sườn xám mười hai mũi thêu của cung đình kia thì càng tốt.”
Cảm xúc của chị Triệu bình tĩnh hơn rất nhiều, trong lời nói của chị mang theo nhiều phần vui sướng.
Diệp Thanh Đình cười một tiếng: “Anh họ của tôi muốn ở lại nước Mễ một thời gian, chị có nhiều cơ hội đây”