Nhìn dáng vẻ của Diệp Kính Dương, dường như anh ta đã quên mất người đàn ông bị đánh bầm dập rồi bị treo trên trần nhà vừa rồi chính là anh ta.
Nhưng Diệp Kính Dương thực sự đang rất vui sướng, anh ta đột nhiên bị đá vào mông một cái, Diệp Kính Dương hét lớn.
Trên người anh ta không còn chỗ nào lành lặn nữa rồi, bất kể là chạm vào chỗ nào cũng cảm thấy đau thấu xương.
Không cần phải nhìn lại cũng biết người vừa ra tay với anh ta chính là Bát Tướng Thiên Môn.
“Câm miệng!”
Lúc này, Bát Tướng Thiên Môn ở sau lưng anh ta cũng đang có tâm trạng không tốt, dù sao việc Bát Tướng Thiên Môn đã mất đi một người, cũng có nghĩa là mất mát lớn của toàn bộ Thiên Môn.
Đối phương mắng chửi Diệp Kính Dương con chưa đủ, lại đá thêm vào người Diệp Kính Dương một cái.
Diệp Kính Dương gào thét, chửi rủa không thương tiếc:
"Mẹ kiếp! Một lũ chó ở đây để phục kích chị tôi, không thấy xấu hổ hay sao mà vẫn còn ở đây ầm ĩ vậy, có bản lĩnh thì quang minh chính đại mà đấu, các người có thể là đối thủ của chị tôi sao?”
“Triệu Hào bị hạ gục, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao, còn dám nghĩ tới việc đánh bại chị tôi sao? Đúng là không biết xấu hổ!”
Diệp Kính Dương nói, cái miệng không ngừng mở ra, người mà Tần Vũ Phong từng gặp qua, có thể nói như vậy, chính là Nhạc Linh Linh.
Tiếng ồn ào khiến Tần Vũ Phong đau đầu, Bát Tướng
Thiên Môn đang đối mặt với anh ta đều ngừng nói.
Dù thế nào thì đây cũng là cậu chủ của Long Môn, em trai của cô chủ Diệp Thanh Đình.
Có thật là bọn họ muốn đụng tới Diệp Kính Dương...
Cho dù hôm nay Diệp Thanh Đình thua, nhưng một khi
Diệp Thanh Đình thua, có nghĩa là cô ta sẽ trở thành phu nhân của Thiên Môn.
Em trai của mợ chủ tương lai không phải là người có thể đụng vào được.
Nghĩ đến đây, người đó liền ngừng nói, để cho Diệp
Kính Dương một mình, tiếp tục nói nhảm.
Thấy Diệp Kính Dương như vậy, cuối cùng Tần Vũ Phong cũng không thể nhẫn nại thêm nữa.
Vo ve, giống như có con ruồi đang bay quanh anh.
“Được rồi, bớt nói vài câu đi.”
Tần Vũ Phong nhíu mày nói.
Lúc này, Diệp Kính Dương mới thực sự im lặng.
Tần Vũ Phong thở dài, không nói gì, lại đưa mắt nhìn về phía trận đấu.