Tần Vũ Phong nhìn thấy Diệp Thanh Đình lấy vũ khí ra, quay đầu nhỏ giọng hỏi Diệp Kính Dương: "Trình độ sử dụng roi của chị gái cậu như thế nào vậy?”
Diệp Kính Dương trả lời một cách dứt khoát và lưu loát: "Thiên hạ vô địch!”
Tần Vũ Phong nghe xong, không thể không buồn bực mà cười nhạo một tiếng. Tên tiểu tử này thật đúng là sùng bái mù quáng chị gái của mình mà.
Có điều cũng không có gì không tốt, Tần Vũ Phong càng không có gì để nói, chỉ gật đầu: "Thì ra là như vậy, vậy tôi sẽ đón chờ xem”
Cùng lúc đó, Diệp Thanh Đình đang đứng ở trên võ đài vung roi ra, kêu lên hai tiếng giòn dã, đều là tiếng roi xẹt qua không khí.
Chu Du đứng đối diện, nhìn cảnh tượng này ở trước mắt, càng trở nên nghiêm túc.
Diệp Thanh Đình vừa rồi tay không cũng đã có thể đánh bại Địch Kiệt, chứ đừng nói đến bây giờ, cô ta còn đang sử dụng roi.
Phải biết rằng, trong Bát Tướng Thiên Môn, có thể nói là sức mạnh của anh ta ngang hàng với kẻ mạnh nhất ở đó.
Thực lực của Địch Kiệt, không thể nói là yếu nhất trong bọn họ, nhưng Chu Du dám nói, tuyệt đối không bằng mình.
Nhưng cho dù vậy, cầm hai thanh Uyên Ương Đạo trong tay, bị Diệp Thanh Đình tay không đánh bại, cũng có thể chứng minh thực lực khủng khiếp của Diệp Thanh Đình. Chu Du nhất định không thể khinh địch.
Cùng lúc đó, roi của Diệp Thanh Đình cũng đang đánh về phía Chu Du.
Chu Du theo bản năng giơ hai cái búa tạ chặn lại, ngay sau đó, chiếc roi nhẹ nhàng liền quấn lấy Lưu Tinh Chuỳ của anh ta.
Có một sức mạnh khổng lồ đang không ngừng kéo Lưu Tinh Chuỳ trong tay Chu Du lại.
Chu Du cắn chặt răng, nhấn mạnh chân, cố gắng làm cho bản thân có thể đứng vững tại chỗ.
Theo lý mà nói, Diệp Thanh Đình thật ra không có đủ sức mạnh để chống lại Chu Du. Nhất là bây giờ khi hai người mạnh mẽ lôi kéo nhau,
Diệp Thanh Đình càng không có khả năng vượt qua Chu Du.
Nhưng Diệp Thanh Đình mượn roi trong tay, thị triển ra một chiêu thức để công kích.
Thanh Đình và Chu Du đang giành giật với nhau từng chút một. Tần Vũ Phong nhìn về phía ánh mắt Diệp Thanh Đình, vô cùng cảm thấy thích thú.