Tần Vũ Phong không cần nghĩ kỹ, liền có thể chắc chắn đối phương đều là người cải tạo.
Dù sao đối phó với cô chủ và cậu chủ của Long Môn, người bình thường sợ rằng sẽ không có chuẩn bị gì chứ?
Những người còn lại, đại bộ phận đều là cao thủ ám kình.
Một phần còn lại thực lực càng thấp.
Còn một bộ phận sao.
Như vậy mấy tông sư cường giả. Căn bản cũng không gây ra được sợ hãi.
Tần Vũ Phong lười biếng thu hồi tầm mắt.
Cũng là vào lúc này.
Một bóng người, chậm rãi từ trong bóng tối âm u đi tới trước mặt Diệp Thanh Đình.
Người đàn ông tóc đen, mắt đen, tướng mạo tiêu chuẩn của dòng máu lại, mũi cao mắt sâu. "Triệu Hào!"
Diệp Thanh Đinh cau mày, kêu một tiếng.
Triệu Hào cười cợt, nhưng không ai nể mặt anh ta một chút nào, thêm vào đó không có ý ôn hòa, trái lại càng thêm âm u.
"Cô chủ Diệp, xem ra vẫn là em trai cô quan trọng "Bớt nói linh tinh lại!"
Diệp Thanh Đình trừng mắt nhìn Triệu Hào:
"Thả em trai tôi ra!" "Anh như vậy bắt cháu của Long Môn chúng tôi, anh không sợ ông nội tôi à!"
Triệu Hào như là nghe được chuyện buồn cười gì, ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng.
"Ông nội cô? Ha ha ha!"
"Ai không biết Diệp Bắc Địa, hiện tại đã mặc kệ chuyện trong Long Môn rồi? Đợi ông lão kia đến đây, sợ rằng xác của em trai cô cũng lạnh rồi!"
"Hỗn láo!"
Diệp Thanh Đình gầm lên một tiếng.
Tiếp đó, Triệu Hào dùng hành động của anh ta bày tỏ mình làm càn đến cỡ nào.
Đùng!
Một roi, đánh vào người của Diệp Thanh Đình!
Diệp Kính Dương trong nháy mắt gầm một tiếng hét thảm thiết, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh điên cuồng nhỏ xuống.
Mồ hôi hòa vào máu, mạnh mẽ chảy xuống phía dưới.
Vốn là cả người thương tích khắp người, Triệu Hào lần này, càng thêm thoải mái.
Diệp Kính Dương sắc mặt đau đớn dữ tợn, đã không biết làm như thế cho phải.
Không biết rốt cuộc là muốn như thế nào mới có thể giảm bớt sự đau đớn của mình.