“Đồ thứ con gái không ra gì. Tối hôm qua cô dám bỏ thuốc khiến cho Bách Tùng mơ hồ mà làm ra chuyện này. Vậy mà giờ cô còn có mặt mũi nói chuyện nữa sao? Hay là giờ cô khóc lóc, bảo mình vô tội, muốn Bách Tùng phải chịu trách nhiệm với cô hả? Cô
nói đi.”
Hà Mộng Tuyền chịu đựng những cái đánh trên da thịt, liên tục lắc đầu. “Không... Không phải như vậy? Cô thật sự hoảng sợ, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ? Nhưng những người có mặt trong căn phòng này không ai tin tưởng cô cả. Bộ họ chỉ cười cợt, nhìn cô với ánh mắt khinh thường.
Hà Mộng Tuyền cảm thấy cả người như đang bị nhấn chìm. Cô vội vàng quay người nhìn sang Lưu Bách Tùng. Cô cố gắng bám vào cánh tay của anh như bám vào cọng cỏ cuối cùng. “Bách Tùng, không phải như vậy đâu. Tôi thật sự không có làm gì hết, thật đó”. Lưu Bách Tùng chưa bao giờ rơi vào tình thế xấu hổ như thế này. Anh bị bạn học bắt gặp trong tình trạng không quần áo. Hơn thế nữa những lời nói của Mộc Tiểu Ly càng khiến cho anh cảm thấy hợp lý. Đúng là ngày hôm qua sau khi anh uống ly nước đó vào thì liền không còn khống chế được bản thân mình nữa. Lưu Bách Tùng nhìn về phía Hà Mộng Tuyền, tức giận mà đẩy cô ra: “Cút” Hà Mộng Tuyền ngã sang một bên, cố gắng dùng chăn cho người, lại bò đến chỗ Lưu Bách Tùng một lần nữa. “Cậu nghe tôi giải thích đi. Tôi thật sự... thật sự.” Hà Mộng Tuyền nói trong tiếng khóc, hiện tại bụng cô vẫn còn đau nhói. Đầu óc trở nên nặng nề. Những lời châm chọc xung quanh càng lúc càng nhiều hơn. Cô thật sự muốn thanh minh, nhưng rồi lại không biết phải nói gì hết.
“Cút hết đi.”
Lưu Bách Tùng cũng bị những lời nói ồn ào xung quanh làm cho phát phiền. Anh giận
dữ hét lớn. Những bạn học vì sợ hãi Lưu Bách Tùng cũng rời đi bớt. Trong căn phòng chỉ còn lại Mộc Tiểu Ly, Lưu Bách Tùng và Hà Mộng Tuyền.
Lưu Bách Tùng đã mặc xong quần áo, đứng bên giường đút tay vào túi quần mà nhìn
chằm chằm vào người con gái ở trên giường. “Cô Đào, chuyện cô thích tôi thì tôi cũng đã biết qua.” Câu nói lạnh lùng của Lưu Bách Tùng khiến Hà Mộng Tuyền giận bắn, còn Mộc Tiểu Ly đứng bên cạnh thì cười khẩy. Cô biết anh rất ghét những người gài bẫy mình, lần.
này thì Hà Mộng Tuyền đừng hòng yên lành mà rời khỏi đây.
“Tôi... tôi.”
Hà Mộng Tuyền ngước đầu nhìn lên, tim đau thắt lại. Người mà cô thích đang dùng một ánh mắt khinh miệt mình cô. Trong mắt anh dường như cô trở thành một thứ gì đó rất đáng ghê tởm. “Nếu do tôi chưa thể hiện thái độ rõ ràng thì hiện tại tôi có thể nói rõ một lần. Xin cô
tự trọng. Dù có có sử dụng thủ đoạn này, tôi cũng không bao giờ đếm xỉa đến cô đâu.
Hừ. Nếu còn có lần sau, đừng trách tội ác độc”
Giọng nói của Lưu Bách Tùng đầy đe dọa, mặt mũi của Hà Mộng Tuyền trở nên trắng bệch. Cả người cô run lên, nước mắt thi nhau chảy xuống. “Không phải tôi. Tôi đã nói không phải tôi rồi mà” Hà Mộng Tuyền tức giận mà hét lớn lên. Tại sao không chịu ai tin tưởng cô? Dù cô
nghèo, cô xấu nhưng cô chưa bao giờ có suy nghĩ hèn hạ như thế. Trong chuyện này
cô cũng là nạn nhân, vậy mà bọn họ nhẫn tâm chỉ trích cô, trách móc cô? “Bốp”
Mộc Tiểu Ly thấy Mộng Tuyền la hét thì liền đến tát vào mặt cô một cái. Tiếng la trở nên im bặt. Cô nàng nghiến răng đầy căm hận mà nói: “Có phải cô làm hay không không phải đã quá rõ rồi sao? Bột diễn đi” Một bên má đau rát, Hà Mộng Tuyền đưa tay lên ôm lấy má mình. Bỗng dưng cô cảm thấy rất buồn cười. “Ha ha ha” Cô cười trong nước mắt và đau đớn.
“Đồ điện” Mộc Tiểu Ly hung hăng mắng Hà Mộng Tuyền một tiếng, sau đó quay sang níu lấy cánh tay của Lưu Bách Tùng:
“Bách Tùng, chúng ta mau đi thôi. Đừng ở cái nơi bẩn thỉu này nữa” Lưu Bách Tùng lạnh lùng liếc nhìn người con gái vừa khóc vừa cười ở trên giường. Chân mày của anh hơi nhíu chặt lại, cảm thấy thật phiền. Anh hừ lạnh một tiếng, sau đó dứt khoát quay lưng rời đi.
“Rầm”
Cánh cửa phòng lại một lần nữa đóng lại đầy thô lỗ. Hà Mộng Tuyền nằm vật xuống giường mà khóc rống lên. Cô khóc đến mệt là người, mắt đầy tơ máu.
Đó là lần cuối cùng những con người trong lớp 12 năm đó nhìn thấy Hà Mộng Tuyền. Sau ngày hôm đó Hà Mộng Tuyền như biến mất khỏi thế gian. Cô nghỉ học ngang, không đến trường, không thi tốt nghiệp. Hà Mộng Tuyền đến thành phố này học một thân một mình, cô biến mất cũng chẳng có ai quan tâm. Cứ như thế mà trôi vào quên lãng trong ký ức của mọi người.