• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Mộng Tuyền khó khăn gật đầu, sau đó quay lưng rời đi. Đi ngang qua dãy hành lang, nhìn bản thân mình trong khung cửa kính. Hà Mộng Tuyền chợt nhận ra bản thân mình thật sự rất thảm hại. Vẻ ngoài quê mùa, tóc tại cột gọn sau đầu, môi khô nứt. 

Thôi vậy.

 Hà Mộng Tuyền thở dài, cuối cùng cũng từ bỏ việc trốn buổi đi chơi cùng với lớp. Có lẽ đúng như lời cô giáo nói thật, cuộc đời này chẳng có mấy dịp như thế này. 

Tối hôm đó tâm trạng của Hà Mộng Tuyền rất tốt. Cô nàng bắt đầu soạn đồ, lần đầu tiên đắp mặt nạ trước khi đi ngủ. Cô muốn bản thân mình vào ngày mai bớt cái vẻ xấu xí này đi một chút. Hà Mộng Tuyền muốn sống một cuộc sống tốt hơn. Một giấc ngủ thật ngon, sáng sớm Hà Mộng Tuyền xách balo lên đi đến chỗ tụ tập. Mọi người cùng đi đến suối nước nóng đã được đặt trước đó. Vốn là hai người một phòng, thế nhưng chẳng có ai chịu ở chung với Mộng Tuyền cả. Vì vậy mà cô nàng ở một mình. Hà Mộng Tuyền thấy như vậy cũng rất tốt. Thế nhưng cô không bao giờ ngờ này, chuyến đi này lại trở thành một bước ngoặt trong đời cô. Là nỗi đau đầu đời mà Hà Mộng Tuyền không thể nào xóa bỏ. “Đau... Đau quá.” 

Hà Mộng Tuyền trong mê man mà rên rỉ. Cả người của cô rất nóng, bên dưới đau thắt lại. Cô khóc, đánh loạn xạ vào người ở trước mặt. Thế nhưng không ăn thua, vòng tay như sắt ôm lấy cô. Đôi môi của Hà Mộng Tuyền bị cướp lấy. 

Trong cơn mơ màng, Hà Mộng Tuyền vẫn lờ mờ nhìn ra được hình bóng của người con trai đó là Lưu Bách Tùng. Đây là mơ sao? 

Hà Mộng Tuyền dần dần thả lỏng người, đáp lại sự đòi hỏi của người đó. Cô nghĩ rằng nếu đây là một giấc mơ, cô cũng muốn được chìm đắm vào đó. Một lần duy nhất cô muốn buông thả cho tình cảm này của mình. “Cốc... Cốc... Cốc..” 

Tiếng gõ cửa dồn dập khiến cho hai người đang ngủ say ở trong phòng khẽ nhíu mày. 

“Mở cửa, mau mở cửa đi” “Bách Tùng, cậu có trong đó không?” Lưu Bách Tùng nghe có người gọi tên mình thì khẽ nhăn mặt. Sau đó cố gắng chống tay ngồi dậy. Đầu của anh đau quá. Anh lắc lắc đầu, cố gắng nhớ lại đêm qua có chuyện gì. Bàn tay mò mẫm bên cạnh kiếm điện thoại. 

Thế nhưng thứ Lưu Bách Tùng sờ trúng lại là da thịt của người con gái. Anh vội vàng rụt tay lại, cả người như bị bỏng. Lưu Bách Tùng tỉnh cả ngủ, mở to mắt nhìn người 

con gái đang nằm sát bên cạnh mình. “Sao lại là cô ta?” Lưu Bách Tùng chấn động mà tự hỏi. “Bách Tùng, cậu có sao không? Bách Tùng” 

Giọng nói này là của Mộc Tiểu Ly, Lưu Bách Tùng có thể nhận ra. Anh khó khăn nuốt 

nước bọt, định lên tiếng bảo là không có chuyện gì hết, đừng vào đây. Tuy nhiên khi anh còn chưa kịp nói gì hết thì cánh cửa đã bị tông vào, cửa bật tung ra. 

“Rầm” Mọi người thành công phá cửa, cả đám nhao nhao ùa vào bên trong. Khi thấy rõ hình 

ảnh hai người trần truồng ở trên giường thì lập tức hét lớn. Lưu Bách Tùng thấy có người vào, vội vàng đem chăn che kín người. Gương mặt 

bừng bừng tức giận: “Sao tự dưng lại vào đây?” "Um..." Đúng lúc này thì nhân vật còn lại ở trên giường cũng bị đánh thức. Hà Mộng Tuyền 

nặng nề hé mắt ra nhìn xung quanh, cổ họng cô khô khốc. 

Tiếng rên khẽ của Đào Mộc Tuyền khiến Mộc Tiểu Ly bừng tỉnh khỏi cơn kinh ngạc. 

Cô nàng mở mắt lớn, chỉ về phía Hà Mộng Tuyền mà mắng: “Đồ hồ ly tinh bỉ ổi. Tôi biết ngay từ đầu cô không phải dạng người tốt lành gì rồi mà.” 

Hà Mộng Tuyền vừa mới tỉnh dậy, chưa kịp hiểu ra chuyện gì hết thì đã nghe tiếng chửi rủa khiến cô hoảng sợ. Thế nhưng khi nhìn rõ tình trạng của mình và Lưu Bá Hoan càng khiến cô càng thêm hoang mang. “Chuyện này.” 

“Nói cái gì nữa mà nói hả?” Hà Mộng Tuyền còn chưa nói xong hết câu thì Mộc Tiểu Ly đã lao vào đánh cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK