• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngẫm nghĩ lại con người của mình, Hà Mộng Tuyền cảm thấy bản thân cũng như cuộc đời mình vốn dĩ đã có một vết sẹo quá lớn, một người đàn ông bình thường thôi không biết họ đã chấp nhận cô không huống hồ chí Phạm Thiên Phú lại quá gia giáo. Hà Mộng Tuyền đã bị thất thân từ năm lớp 12. Điều này luôn là nỗi ám ảnh dày vò cô, 

cũng chính vì vậy mà từ đó đến giờ cô chưa từng nghĩ đến việc yêu đương hẹn hò một 

ai. 

Nếu thật sự cô có duyên với Phạm Thiên Phú, nếu hai người thật sự đến với nhau thì 

liệu người đàn ông này có thể chấp nhận được quá khứ của cô không đây? Cho dù Phạm Thiên Phú cao thượng tử tế mà chấp nhận quá khứ nhơ nhúa này của cô thì liệu 

gia đình Phạm Thiên Phú sẽ cảm thấy thế nào? Liệu họ có bỏ qua cho cô hay không? 

Liệu đây có trở thành điều mất mặt đầy nhục nhã cho gia đình họ không? Những gia 

đình gio giáo hầu như đều rất coi trọng những việc thế này? 

Do trong lúc suy nghĩ không tập trung, Hà Mộng Tuyền đã vô tình quơ tay trúng ngay vào ly rượu của Phạm Thiên Phú đang đặt gần bên cạnh cô khiến cái ly ngã xổ xoàng xuống bàn, chất rượu vươn đầy trên bàn, đổ hẳn vào người của Hà Mộng Tuyền. Cái ly lăn từ bàn rớt thẳng xuống đất và vỡ thành từng mảnh. 

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi bất cẩn quá.” Hà Mộng Tuyền giật mình, vội vàng nói xin lỗi rồi cuối người xuống định thu dọn các mảnh vỡ thủy tinh. 

Hà Mộng Tuyền hoảng loạn đến mức chả thèm đoái hoài đến quần áo của mình cũng đang bị rượu vấy bẩn, cô lập tức rời khỏi ghế, cúi xuống nhặt những mẫu thủy tinh, vụn về đến mức bị cứa vào tay mà chảy máu. Phục vụ đang đứng gần đó thấy hết sự việc từ đầu đến cuối, cũng chạy lại dọn dẹp. "Thưa cô, để tôi dọn dẹp cho. Tôi nghĩ cô nên kiểm tra lại vết thương của mình đi ạ” Phục vụ nhiệt tình dọn dẹp chiến trường mà Hà Mộng Tuyền đã gây ra. “Cảm ơn anh” Hà Mộng Tuyền vẫn đang rất lúng túng không biết làm sao, miệng thì trả lời với người phục vụ, nhưng tay vẫn gom những mảnh thủy tinh. 

Phạm Thiên Phú thấy tay của Hà Mộng Tuyền rướm máu nhiều hơn, anh cũng hốt hoảng dùng khăn giấy lau cho cô. Phạm Thiên Phú ân cần đỡ Hà Mộng Tuyền lên ghế ngồi để trấn an cô, biết rằng đây cũng chỉ là những việc bình thường, vẫn rất thường hay xảy ra trong các nhà hàng. Nhưng nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Hà Mộng Tuyền, vầng trán cô bắt đầu lấm tấm vài giọt mồ hôi. Nhìn cô lúc này giống như vừa gây ra một chuyện cực kỳ to lớn và ghê gớm vậy. Phạm Thiên Phú sau khi lấy khăn. giấy lau tay cho cô, bắt đầu thổi phù phù vì sợ cô đau, nhưng máu vẫn cứ theo đường cứa lúc nãy mà tuôn ra. 

Hà Mộng Tuyền nhìn xung quanh, rồi nhìn lại mớ lộn xộn trước mắt mình, nhìn xuống nơi ngón tay đang chảy máu của mình. Cô cảm thấy mình thật là thất bại, buộc miệng 

thốt lên. 

“Vốn dĩ... bữa ăn hôm nay... đang diễn ra rất tốt đẹp, vậy mà vì tôi đã khiến nó trở nên thảm hại và buồn cười như thế này” Hà Mộng Tuyền run run giọng nói lí nhí. “Hà Mộng Tuyền đừng suy nghĩ nhiều quá” “Tôi không suy nghĩ gì đâu.” Sợ Hà Mộng Tuyền lại suy nghĩ nhiều, Phạm Thiên Phú 

giải thích thêm. 

Hà Mộng Tuyền cứ thế ngồi thì người ra, phó mặc cho ngón tay mình tự Phạm Thiên 

Phú định đoạt. Lúc này thật sự Phạm Thiên Phú cũng rất lo lắng cho Hà Mộng Tuyền, anh cứ cầm lấy tay cô, xoay đi xoay lại để kiểm tra vết thương. “Phục vụ, anh mang cho tôi một chút dụng cụ y tế để tôi sát khuẩn cho cô ấy nhé” Phạm Thiên Phú nhờ vả nhân viên phục vụ. Anh chàng nhân viên phục vụ cũng rất mau lẹ, anh cầm đến cho Phạm Thiên Phú một hộp dụng cụ y tế, Phạm Thiên Phú mở vội ra, dùng cồn sát khuẩn tay cho Hà Mộng Tuyền. "Á..” Hà Mộng Tuyền bị chất cồn làm cho đau rát nên la lên, khẽ rụt tay lại về phía 

mình. 

Nghe Hà Mộng Tuyền la lên, Phạm Thiên Phú chậm chậm lại, anh cứ vừa chấm chấm thuốc, rồi vừa thổi vào vết thương của cô phù phù nhẹ nhẹ, luôn miệng hỏi Hà 

Mộng Tuyền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK