• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thật mà sếp, Hà Mộng Tuyền đang đến nhà hàng 199 đó” Linh Đan vừa nói vừa gật gật. Rất nhanh, Quách Tuấn Kiệt không nói không rằng mà lao ra khỏi phòng. Anh đi 

nhanh ra bãi đỗ xe, rất nhanh đã phóng xe đi mất hút. 

Linh Đan chỉ biết đứng hình vài giây, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Quái lạ, Hà Mộng Tuyền đi xem mắt thì có liên quan gì đến sếp, làm gì mà Quốc Linh lại trở nên nổi nóng như vậy nhỉ?” Linh Đan nghĩ mãi cũng không biết lý do là gì. Cô lắc đầu rồi buồn bã ra về. 

“Sao hôm nay ai cũng trở nên kỳ lạ đến thế nhỉ?” Linh Đan cứ thế mà lẩm bẩm bước ra khỏi phòng làm việc. 

Chiếc taxi trắng của Hà Mộng Tuyền đang đậu trước cổng của nhà hàng. “Qúy khách vào lâu hay mau, có cần tôi đợi ở đây không ạ? Anh tài xế rất nhiệt tình hỏi han Hà Mộng Tuyền. “À, không cần đâu, tôi cũng không biết khi nào về nữa. Anh cứ thanh toán cho tôi đi”. Nói rồi Hà Mộng Tuyền móc trong ví ra một cái thẻ đưa anh tài xế thanh toán cước phí di chuyển. Thật ra, từ lúc rời khỏi công ty vốn dĩ đã bị trễ giờ hẹn rồi. Hà Mộng Tuyền phần nào 

đó cũng rất ái ngại khi lần đầu tiên đi xem mắt mà lại đến trễ như vậy. Bước ra khỏi xe, 

Hà Mộng Tuyền chỉnh đốn lại trang phục, vén gọn mái tóc dài ra phía sau lưng rồi từng bước đi vào nhà hàng. Bước đến quầy lễ tân của nhà hàng, Hà Mộng Tuyền cẩn 

thận hỏi cô nhân viên. 

“Xin lỗi cô, tôi có hẹn với giảng viên Phạm. Vui lòng có thể hướng dẫn cho tôi biết khu vực bàn ở đâu được không?” “Vâng, giảng viên Phạm đã đến từ lâu. Mời cô đi theo tôi.” Nhân viên lễ tân bước ra 

khỏi quầy và nói. 

Hà Mộng Tuyền chỉ biết đi theo sau nhân viên lễ tân, bước đến gần một cái bàn đặt hẹn đã có người ngồi. Nhìn thoáng qua thì đó là một người đàn ông có vẻ ngoài khôi ngô, tướng tá cao ráo, ăn mặc cũng rất chỉnh chu và hợp thời, tô điểm trên gương mặt là cái mắt kính gọng đen đầy vẻ tri thức. Nhìn thấy nhân viên lễ tân hướng dẫn một cô gái đến bàn mình, anh chàng giảng viên này cũng thầm nghĩ bụng rằng người mình xem mắt đã đến. Rất lịch thiệp, anh đứng dậy và bước sang phía ghế đối diện kéo ghế ra mà mời Hà Mộng Tuyền ngồi xuống. Sau khi Hà Mộng Tuyền đã ngồi xuống thì anh mới quay trở lại ghế của mình. “Xin lỗi anh, lần đầu gặp mặt mà tôi đã đến trễ rồi, thật là ngại quá” Hà Mộng Tuyền cảm thấy cô đi trễ nên đã gượng ngùng xin lỗi trước. “Không sao, cô cứ tự nhiên. Thật ra, tôi cũng vừa mới đến thôi mà” Anh chàng giảng viên mỉm cười rất tự nhiên. Giọng nói của anh cũng rất ấm áp. 

Hà Mộng Tuyền thầm nghĩ bụng đúng là giảng viên đại học. Vừa lịch sự, lại rất ga lăng, hành xử của người này cũng không tệ, cô phần nào cũng cảm thấy ưng bụng, có cảm tình trong lần gặp mặt này. 

“Mình gọi món nhé” Anh chàng giảng viên thốt lên làm cắt ngang đi những dòng suy nghĩ hiện giờ trong đầu của Hà Mộng Tuyền. “À, ừm” Hà Mộng Tuyền nở một nụ cười đầy trong trẻo. Thế là anh ta vẫy tay ra hiệu để gọi cho phục vụ, phục vụ cầm menu để bên phía anh. Anh gấp lại, đưa qua cho Hà Mộng Tuyền. “Cô gọi món trước đi” Nói rồi anh nở một nụ cười thật tươi đến híp mắt lại. Hà Mộng Tuyền nhận lấy menu từ anh, lật qua lật lại, cô cũng không biết chọn gì. Gọi một phần bít tết và một ly nước cam không đường. Hà Mộng Tuyền chưa kịp quay menu trả về để anh chàng giảng viên gọi món, thì ở đây anh ta đã gọi giống cô. “Cho tôi hai phần bò bít tết. Một ly nước cam không đường và một ly rượu vang. Cảm 

ơn nhé” Anh chàng giảng viên trả menu về cho người phục vụ. “Chào anh, nãy giờ chưa kịp giới thiệu cùng anh. Tôi tên là Hà Mộng Tuyền” Hà Mộng Tuyền giới thiệu trước. “Còn tôi là Phạm Thiên Phú. Tôi có nghe chị Phương Anh kể về Hà Mộng Tuyền rất nhiều” 

Hai người chưa nói được mấy câu thì phục vụ đã đến bàn để dọn thức ăn lên. Sau khi cảm ơn phục vụ xong, Phạm Thiên Phú cầm lấy dao nĩa lên, khứa miếng thịt của món bít tết ra thành từng mẩu nhỏ, rất chuyên nghiệp và điệu nghệ. Những mẫu thịt được anh cắt ra một cách rất cẩn thận và đẹp đẽ. Hà Mộng Tuyền vẫn còn đang chăm chú nhìn Phạm Thiên Phú, có chút gì đó thờ người ra trước hình ảnh đẹp đẽ đầy nghệ thuật này. Phạm Thiên Phú đã cắt thịt xong, anh bỏ lấy dao nĩa xuống, cầm lấy phần 

bít tết mình vừa xử lý xong, đổi lấy phần của Hà Mộng Tuyền. Thì ra nãy giờ là anh lo 

nghĩ cho Hà Mộng Tuyền, ân cần đến mức sợ Hà Mộng Tuyền ăn không ngon nên đã cắt sẵn hết cho cô. Đây quả thực là một điểm cộng hết sức to lớn trước Hà Mộng Tuyền. Về phần Hà Mộng Tuyền, cô nàng cũng cảm giác có chút gì đó rung động. 

Cứ thể hai người bắt đầu ăn rồi trò chuyện xã giao với nhau một cách rất vui vẻ. Từ khung cảnh nhà hàng nhìn vào cái bàn tiệc ấy, những người xung quanh thật không 

nghĩ rằng đó là hai con người hoàn toàn xa lạ đang tiến hành xem mắt nhau. Họ trông 

giống một cặp đôi đang yêu nhau hơn, thật là xứng đôi vừa lứa. Hà Mộng Tuyền ban đầu thì có chút ái ngại, lo sợ những người giảng viên thông 

thường sẽ rất bảo thủ và có phần khô khan. Những dần dần, từ đầu giờ đến giờ, xét tất 

cả từ cử chỉ, lời nói, về con người của anh chàng giảng viên Phạm Thiên Phú này khiến Hà Mộng Tuyền cảm thấy đây là một con người chắc chắn cực kỳ nguyên tắc và gia giáo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK