Hà Mộng Tuyền càng lạnh lùng với Lưu Bách Tùng thì anh ta càng muốn chinh phục cô. Cái cảm giác được nắm lấy tay cô khi nãy cứ vương vấn mãi trong tâm trí của Lưu Bách Tùng. Hà Mộng Tuyền mặc kệ sự hiện diện của Lưu Bách Tùng, cô coi anh chàng không khác gì không khí. Hà Mộng Tuyền cứ thế mà quay lưng đi thẳng ra xe rồi về lại
công ty.
Hà Bách Tùng tiếp tục lấy cái cớ thay đổi thông tin dự án, họp hội, thương lượng, đề xuất phương án mới cho dự án để Quách Tuấn Kiệt và Hà Mộng Tuyền cứ lui tới bên
anh.
Rất nhiều lần trong những kỳ hẹn thương lượng hợp tác về dự án thời trang, Hà Mộng Tuyền thì không thể nào xin vắng mặt được vì cô phải là người chu toàn tất cả tài liệu cho sếp Quách Tuấn Kiệt, còn Lưu Bách Tùng thì cứ lấy một cái cớ rồi sử dụng hoài, nào là phải họp vì dự án, họp xong mệt mỏi rồi thì đi ăn trưa, mời cả đoàn người bên công ty thời trang For You cùng đi uống cà phê.
“Dù sao thì dự án thời trang lần này của hai công ty hợp tác cùng nhau cũng sắp đến thời điểm phải kết thúc, lúc đó hắn ta sẽ không còn cớ gì đến làm phiền mình được
nữa.”
Hà Mộng Tuyền với vẻ ngoài hơi bực bội, thầm suy đi nghĩ lại trong đầu khi rời khỏi
công ty của Lưu Bách Tùng và đang trên đường về lại công ty của mình. Ngày nào cô cũng phải tự thuyết phục bản thân cả chục lần mới không bỏ ngang việc hợp tác này. Hà Mộng Tuyền về đến công ty là vừa vào giờ trưa, rất hay bụng cũng đang trống trải
nên quyết định sau khi cất hết tài liệu lên bàn sẽ đi ăn trưa luôn. Bước vào phòng làm
việc, mọi người đã đi ăn hết gần phân nửa, một nửa số người còn lại là vì ráng làm
cho xong hoặc bị deadline dí nên chả thiết tha việc đi ăn. Cô ngồi phịch vào chỗ của
mình đầy mệt mỏi, cứ tại Lưu Bách Tùng cứ thay đi đổi lại phương thức của dự án nên cô cứ phải đi đi về về liên tục thế này. Hà Mộng Tuyền đang loay hoay dọn dẹp lại mở
tài liệu thì cảm giác có ai đó vỗ nhẹ vào vai mình.
“Mộng Tuyền, em đã ăn trưa chưa?” Tiếng của chị Phương Anh vang lên. Đây là một người chị đồng nghiệp cùng phòng của Hà Mộng Tuyền. “Em chưa chị, chị ăn chưa, hai chị em mình đi tìm gì đó ăn nhé” Hà Mộng Tuyền cười
và nói.
“Chị biết trước công ty mình mới mở quán mì, nghe mọi người bảo ngon lắm, mình qua đó ăn thử đi” Nói rồi, Phương Anh kéo tay cô đi.
Đến quán mì, hai chị em gọi ngay hai bát mì thập cẩm, vừa ăn vừa ngồi tám chuyện phiếm. Phương Anh xưa giờ luôn tò mò tại sao một cô gái như Hà Mộng Tuyền mà lại chưa có người yêu. Điều này thật là phí phạm cuộc đời. Hà Mộng Tuyền vốn dĩ rất xinh đẹp, lại vô cùng chăm chỉ, cẩn thận, thùy mị nết na. Thế là, Phương Anh quyết định làm bà mai bà mối cho Hà Mộng Tuyền. “Ê Hà Mộng Tuyền, chị hỏi thật nhé. Em đã có người yêu chưa đó? Hay em giấu chị” Phương Anh tò mò hỏi lại thật kỹ trước khi ra quyết định mai mối. “Chị này, chị không biết em hay sao mà còn hỏi, với lại, nếu em mà có người yêu thì em sẽ thông báo đến chị ngay chứ ở đó mà dấu diếm chị làm chị” Hà Mộng Tuyền
khẽ đánh nhẹ vào tay của Phương Anh hờn dỗi.
“Ha ha” Phương Anh cười khẩy lên.
“Mà nè, chị có một người bạn, làm nghề nhà giáo. Hiện người ta cũng đang muốn tìm kiểm bạn gái. Hay là... em đi gặp gỡ thử xem sao?” Phương Anh nói tiếp.
Nhưng mà em... em thật sự cũng chưa nghĩ đến việc tìm người yêu chị à.” Hà Mộng Tuyền có chút phân vân. Cảm nhận được sự e dè từ phía Hà Mộng Tuyền, Phương Anh quyết định đốc thúc thêm.
“Thì em cứ đi gặp đi, nếu có duyên thì tốt, nếu không có duyên số làm người yêu thì coi như mình lại có thêm một người bạn. Đi mà, đi nhé”
“Với lại, em định vùi mình vào công việc cho đến già hả. Người ta sống là phải có vui có buồn, có công việc xen lẫn cả yêu đương thì đó mới gọi là cuộc sống” Phương Anh phân tích thêm từng li từng tí một.
“Vậy thôi, em nghe theo lời chị đó, chị hẹn đi rồi nhắn thời gian địa điểm cho em. Giờ thì mình ăn được chưa?” Hà Mộng Tuyền nghĩ bụng nếu đi gặp mặt mình cũng không bị mất mát gì nên đã quyết định đồng ý. Tan làm, Hà Mộng Tuyền đi bộ về nhà, vừa để hóng gió, vừa thư giãn, mà vừa cả suy
nghĩ về những lời nói của Phương Anh vào buổi trưa nay. Suy đi nghĩ lại thì những lời
khuyên nhủ của Phương Anh cũng rất đúng, mấy năm gần đây Hà Mộng Tuyền đúng
là đã bán mạng vào công việc mà không hề yêu đương gì cả. Nhìn những cặp đôi vui vẻ bên đường, Hà Mộng Tuyền cũng muốn sống lại trong chính con người mình cái
cảm giác được yêu thương, được hò hẹn nô đùa như vậy. Vô thức, cô mỉm cười nhè
nhẹ, bước nhanh hơn để về nhà. “Ting... ting.” Tiếng tin nhắn trong điện thoại Hà Mộng Tuyền vang lên.