À không, tôi là..”. Hà Mộng Tuyền thấy người nhân viên hiểu lầm, định lên tiếng giải thích. Thế nhưng cô còn chưa nói hết câu thì Lưu Bách Tùng đã chạy tới nắm tay cô rồi quát lớn với
người nhân viên kia:
“Tại sao không chứ? Cô ấy có thể mua được cả cái cửa hàng này nếu thích chứ đừng
nói là mấy món. Cô gói hết tất cả những quần áo cô ấy từ nãy giờ xem qua cho tôi”
Nhân viên cửa hàng há hốc mồm nhìn Lưu Bách Tùng. Sau đó mới nhận ra mình thất
thổ mới khép miệng, khó khăn mà hỏi lại:
“Anh nói thật chứ?”
Lưu Bách Tùng không nói nhiều, trực tiếp rút từ ví ra một chiếc thẻ đen đưa cho nhân
viên. Cô ta lập tức cầm lấy thẻ đon đả:
“Mời hai vị chọn thoải mái. Đây là những mẫu mà cửa hàng chúng tôi đều mới đưa
về, đều là xu hướng mùa thu đông năm nay. Nếu thích thêm món nào cứ gọi tôi nhé”
Hà Mộng Tuyền kinh ngạc nhìn Lưu Bách Tùng, nhưng cũng không can thiệp. Dù sao cũng là tiền của anh ta muốn dùng thế nào thì dùng. Cô tiếp tục tỉ mỉ quan sát những mẫu quần áo trên gian hàng. Lưu Bách Tùng lại chọn ra một đống quần áo rồi bắt cô
đi thử:
“Cái này, cái này cả cái này nữa... em đều thử đi” “Tại sao tôi phải thử chúng chứ?” Lưu Bách Tùng ghé sát gần tại cô nói nhỏ: “Em hợp tác chút đi, tôi nói em thử thì em cứ thử nếu không muốn bị đuổi khỏi đây. Em thử cũng xem như trải nghiệm rồi tự đánh giá. Đã là đi khảo sát thị trường tức là phải trực tiếp thử nó, mặc nó, cảm nhận nó thì mới có hiệu quả tốt chứ?”
Hà Mộng Tuyền nhíu mày, nghi ngờ về câu nói của anh ta. Thế nhưng cũng chẳng cách nào từ chối được đành phải vào phòng thử. Tuy nhiên với sự xinh đẹp sẵn có của Hà Mộng Tuyền thì chẳng mẫu quần áo nào lại không hợp, Lưu Bách Tùng ngồi đó nhìn rồi ngơ ngác, sững sờ trước vẻ đẹp của cô. Trong khi Hà Mộng Tuyền lại tỏ vẻ khó chịu: “Thế này đã vừa ý anh chưa? Tôi dừng lại được rồi chứ? Mấy cái đồ anh chọn có phải thuộc thời gian thu đông đâu?” Lưu Bách Tùng cười cười, hất mặt về phía người nhân viên gần đó mà nói: “Được rồi, tất cả những bộ mà cô ấy thử đều đem gói lại cho tôi” Hà Mộng Tuyền nghe thế liền kinh ngạc hơn nữa: “Anh có bệnh hả? Lúc nãy đã nhiều lắm rồi, giờ còn mua thêm? Mua nhiều quần áo thể làm gì, anh cũng có mặc nó được đâu?”
Lưu Bách Tùng tiến đến gần Hà Mộng Tuyền mà đáp: “Ai bảo tôi mua nó cho tôi mặc chứ? Tôi mua tặng em đó” “Tôi sẽ không nhận đầu. Anh thích thì tự đem về mà mặc” Nói rồi Hà Mộng Tuyền lập tức quay trở lại phòng thử thay đồ ra rồi bỏ về. “Này, chờ tối với chứ?
Lưu Bách Tùng thanh toán tiền, hai tay xách cả tá đồ vội vàng đuổi theo cô. Đúng là tự rước họa vào thân mà. Ra tới xe, cuối cùng cô cũng đã chịu dừng lại, anh hổn hển
vừa thở vừa nói:
“Em đi nhanh thể làm gì? Báo hại tôi phải xách đồ chạy theo mệt muốn chết”
“Anh đổ lỗi cho ai chứ, chẳng phải anh tự mua tự đem về sao?” “Tôi là mua tặng em mà.” “Tôi không cần, quần áo tôi vẫn đủ mặc. Cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi xin phép được từ chối. Việc đã xong rồi tôi về công ty trước đây. Chào anh”
Hà Mộng Tuyền lạnh lùng nói xong thì đưa tay gọi taxi ra về, bỏ mặc Lưu Bách Tùng đứng đó. Lưu Bách Tùng thở dài, chỉ đành chất đồ lên xe đem về công ty. Về tới nơi, trợ lý nhìn thấy đống đồ chất cao như núi thì liền ngạc nhiên hỏi: “Lưu tổng, sao anh mua nhiều quần áo nữ thế?” “Anh nghĩ tôi mua để mặc chắc?” “Chắc là... không phải đâu nhỉ?” Người trợ lý gãi gãi đầu, anh không hề biết Lưu tổng có sở thích mặc đồ con gái nha. “Bớt hỏi đi, hãy đem số quần áo này về nhà cho tôi” “Vâng thưa tổng giám đốc” Trợ lý cũng chẳng dám hỏi nhiều, chỉ im lặng làm theo
chỉ thị.
Hà Mộng Tuyền trở về công ty, tức tối chạy đi rót ngay một cốc nước lạnh uống cho hạ hỏa. Cái tên điên này không biết sắp tới sẽ lại bày ra trò gì để trêu chọc cô nữa
đây? Linh Đan đi ngang qua, thấy Hà Mộng Tuyền tức giận thì liền chạy tới hỏi han:
“Cậu sao thế, nhìn có vẻ không ổn lắm. Có chuyện gì xảy ra à?” “Cái tên Lưu Bách Tùng hống hách đáng ghét đó. Không biết đến bao giờ hắn ta mới
chịu buông tha cho mình. Mình sắp chịu hết nổi rồi.”