“Sao thế? Anh ta làm gì cậu sao? Mình thấy anh ta cũng đâu đến nỗi thế, chỉ là đang cố gắng theo đuổi cậu thôi mà. Cậu không thích người ta thì thôi, sao phải nói lời cay đẳng thế, huống hồ anh ta còn đang là đối tác lớn của chúng ta” Linh Đan nín cười
mà nói.
“Chính vì anh ta là đối tác lớn nên mình mới có thể nhẫn nhịn đến bây giờ đấy. Nếu không mình đã nghiền nát anh ta từ lâu rồi. Nghĩ đến thôi đã thấy tức rồi, người gì đâu mà mặt dày thể không biết” Linh Đan thấy bộ dạng tức tối của cô thì cũng chẳng dám trêu chọc nữa, sợ cô sẽ nổi điên lên mất. Hà Mộng Tuyền cũng trở về văn phòng để hoàn thành nốt bài thuyết trình. Giờ tan làm cũng đã tới, đột nhiên trời đổ mưa tầm tã, Hà Mộng Tuyền chợt nhớ ra mình quên đem theo áo mưa, ra đến cửa công ty, cô chỉ biết nhìn trời mà oán thán. Mưa to thế này sao cô về được? Đồng nghiệp cũng đã ra về gần hết, mình Hà Mộng Tuyền đứng bơ vơ không biết làm cách nào. Hà Mộng Tuyền đứng ngắm mưa một lúc
thì lại thấy từ xa xuất hiện bóng dáng chiếc xe Bentley của Lưu Bách Tùng. Xe dừng lại trước mặt cô, anh hạ cửa kính hét lớn với cô: “Lên xe đi. Tôi đưa em về.” “Không cần, tôi tự về được” Hà Mộng Tuyền lạnh nhạt từ chối. “Tự về được mà giờ này em còn đứng đây sao?” Lưu Bách Tùng cười cười. “Cứ kệ tôi, anh về đi”. Lưu Bách Tùng kéo cửa kính xe lên, Hà Mộng Tuyền tưởng anh đã chịu từ bỏ. Nào ngờ anh ta bước xuống xe, đi dưới mưa đến cạnh bên dùng biện pháp cưỡng chế ép cô lên xe. Hà Mộng Tuyền vùng vằng một lát nhưng cuối cùng vẫn bị Lưu Bách Tùng đẩy vào trong xe.
Cả người Lưu Bách Tùng ướt sũng, ngồi vào ghế lái, chợt im lặng bất thường. Hà Mộng Tuyền thấy vậy hơi lạ nên cũng không dám cáu gắt anh như mọi lần. Cô cảm thấy không gian nhỏ hẹp ở trong xe đang bị đốt nóng lên. Chỉ ngồi im trên xe cho anh đưa về đến tận cửa nhà. Hôm nay Lưu Bách Tùng đúng là rất kỳ lạ, suốt cả đường đi không nói một câu nào với Hà Mộng Tuyền. Hà Mộng Tuyền ngẫm nghĩ một chút rồi cũng cất lời:
“Cảm ơn anh vì đã đưa tôi về những lần sau anh không cần làm thế đâu. Phiền tới
anh lắm”
“Tôi có nói với em là phiền sao? Tôi tự nguyện” Lưu Bách Tùng trầm giọng nói. “Nhưng chẳng có lý do gì để anh phải làm vậy với tôi cả”
Hà Mộng Tuyền lập tức trả lời anh. Cô không muốn dây dưa gì với người đàn ông này cả. Vì sao anh ta lại không hiểu cơ chứ?
Lưu Bách Tùng quay đầu nhìn về phía Hà Mộng Tuyền, gương mặt người con gái ấy vẫn khiến anh say đắm như lần đầu gặp mặt. “Tại sao không? Tôi làm gì cũng sẽ có mục đích riêng của tôi”. “Vậy mục đích của anh là gì? Trêu đùa tôi sao? Một người như anh thiếu gì người đẹp xung quanh, vì sao anh cứ phải bám lấy tôi chứ?” Hà Mộng Tuyền cười tự giễu.
Lưu Bách Tùng bỗng dưng trầm tĩnh, nghiêm túc đến lạ. Dáng vẻ này của anh thật khiến Hà Mộng Tuyền cảm thấy lo lắng. Anh ta không trả lời những chất vấn của cô
mà chỉ điềm tĩnh hỏi lại:
“Em không định mời anh lên nhà uống nước sao?” "Không. Anh về đi, tôi muốn nghỉ ngơi”. Hà Mộng Tuyền vẫn nhất quyết từ chối thẳng thừng. Lưu Bách Tùng chỉ có thể lủi
thải ra về, anh không ngờ cô lại nhất quyết từ chối anh tới vậy. Chẳng lẽ cô thật sự ghét anh như thế sao? Không hiểu sao lòng anh bỗng chốc cảm thấy buồn và thất
vọng. Nơi ngực trái lại hơi nhói lên.
Đau lòng? Lưu Bách Tùng giật mình khi nghĩ đến hai từ này. Ban đầu anh chỉ là thấy
Hà Mộng Tuyền xinh đẹp mà có ý trêu chọc cô nhưng có lẽ chính anh đã bị cô làm cho mê mẩn mất rồi. Lưu Bách Tùng chán nản, ván bài này anh tự chơi tự chịu còn có
thể trách ai chứ? Cô gái này đúng thật là lòng dạ sắt đá mà. Anh tốn biết bao nhiêu
công sức cũng không đổi lại được một cái liếc nhìn từ cô. Rốt cuộc thì mọi chuyện đã sai từ bước nào nhỉ?
Sáng hôm sau, Hà Mộng Tuyền tới công ty sớm hơn mọi ngày để chuẩn bị cho buổi thuyết trình giới thiệu dự án. Hôm nay, cô sẽ phải đối mặt với người đàn ông mà hôm qua cô đã từ chối thẳng thừng. Cô thở phào một hơi lấy bình tĩnh rồi xem lại toàn bộ tài liệu thuyết trình đã chuẩn bị. Bước vào phòng họp, Hà Mộng Tuyền đã thấy Lưu Bách Tùng ngồi đó, dáng vẻ nghiêm túc, trầm tĩnh khác hẳn với những ngày khác.