• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Mộng Tuyền nghe thể liền trừng mắt nhìn Lưu Bách Tùng: "Anh uống cho lắm vào rồi không còn nhìn ra được ai với ai. Anh ấy là Quách Tuấn 

Kiệt, sếp của tôi, chủ của For You. Nếu anh đã là đối tác với chúng tôi thì vui lòng nghiêm túc với dự án này. Chuyện làm ăn này rất quan trọng với công ty chúng tôi, không phải thứ để anh đưa ra đùa cợt.” “Tôi chưa một phút nào là đùa cợt. Kể cả với dự án này hay với em” Lưu Bách Tùng nhìn thẳng vào mắt cô đầy kiên định. Hà Mộng Tuyền gật mình, cô không dám nhìn mà cố tình tránh né. “Anh chưa phút nào đùa cợt sao?” Hà Mộng Tuyền cười khẩy: “Anh thử nhìn lại mấy trò anh làm xem có gì gọi là nghiêm túc đúng mực không?” “Tôi là nghiêm túc” Lưu Bách Tùng một lần nữa khẳng định. Thấy bầu không khí hơi căng thẳng, Quách Tuấn Kiệt liền chủ động che chắn trước người của Hà Mộng tuyền. Anh đầy lịch sự, đưa tay về phía trước, nói năng từ tốn đáp trả Lưu Bách Tùng: “Anh Lưu Bách Tùng, chúng ta là đối tác với nhau. Tôi sẽ Hà Mộng Tuyền đưa anh về. Giờ này khuya quá rồi, cô ấy thì một thân con gái yếu ớt anh lại đang say thế này tôi sợ lỡ trên đường xảy ra chuyện không hay”. Lưu Bách Tùng hất tay của Quách Tuấn Kiệt nheo mắt nhìn nhìn rồi nói: 

“Anh về đi. Tôi chỉ cần một mình cô ấy đưa tôi về thôi.” 

Nói rồi anh lại nhập thêm mấy cốc rượu mạnh, cả người nghiêng ngả. Lưu Bách Tùng đã say đến gần như mất đi tỉnh táo rồi. Hà Mộng Tuyền nhịn hết nổi rồi. Cô bước đến giật luôn cốc rượu trong tay anh ta mà ném đi. Sau đó lại cùng Quách Tuấn Kiệt lôi anh ta ra xe đem về. Lưu Bách Tùng vẫn luôn miệng gọi tên cô sau đó lại đòi uống tiếp. Cô khó khăn lắm mới có thể cố định anh ta ở ghế sau xe của Quách Tuấn Kiệt. Hà Mộng Tuyền chán ghét nhìn Lưu Bách Tùng say đến không biết trời trăng mây gió 

nhìn bên cạnh mà nói: 

“Được rồi, mình đi thôi. Em đã nhờ trợ lý của anh ta gửi địa chỉ rồi. Nhanh nhanh tổng khứ của nợ này rồi về nhà thôi”. 

Quách Tuấn Kiệt gật đầu rồi cả ba người bắt đầu xuất phát. Lưu Bách Tùng ngồi ghế sau bắt đầu nghiêng ngả hết từ bên này sang bên kia ghế, sau đó còn non thốc nôn tháo ra xe. Hà Mộng Tuyền vừa cầm khăn bịt miệng anh ta lại vừa bực mình cáu gắt: “Không biết kiếp trước tôi đã nợ anh cái gì mà kiếp này phải khổ thế này nữa.” Lưu Bách Tùng cuối cùng cũng chịu nằm yên. Quách Tuấn Kiệt liếc nhìn ra phía sau: “Lưu Bách Tùng say khướt thế này liệu sáng mai có tham gia họp được không?” “Em cũng không biết nữa, hi vọng ngày mai anh ta có thể tỉnh lại kịp. Anh ta chỉ cần 

có mặt là được rồi” 

Vừa lúc Hà Mộng Tuyền đang nói chuyện với Quách Tuấn Kiệt thì Lưu Bách Tùng lại 

động đậy. Anh ta hạ kính xe xuống, ló đầu ra ngoài la hét điên cuồng. Hà Mộng Tuyền 

phải ngăn lại, kéo đầu anh ta vào: 

“Này, đang trên đường cao tốc đấy. Anh muốn chết à, có biết nguy hiểm lắm không? 

Chết thì chết một mình đi. Đừng có lỗi người khác theo” 

Hà Mộng Tuyền tóm chặt lấy Lưu Bách Tùng, nhấn anh ta ngồi xuống ghế. Quách 

Tuấn Kiệt vội vàng khóa luôn cửa kính xe, không để cho Lưu Bách Tùng có cơ hội quậy phá nữa. 

Mãi một lúc sau Lưu Bách Tùng mới ngoan ngoãn nằm ngủ, Hà Mộng Tuyền được nghỉ ngơi một chút. Cũng đã về tới nhà riêng của Lưu Bách Tùng, cô cùng Quách Tuấn Kiệt vất vả lắm mới có thể kéo được anh lên phòng. Quách Tuấn Kiệt đặt Lưu Bách Tùng nằm phịch xuống giường, tháo giày, giúp anh cởi áo sơmi ra. “Em đi nấu chút gì đó cho anh ta giải rượu nha”. 

Hà Mộng Tuyền nhanh trí trốn ra ngoài. Cô xuống bếp, mở tủ lạnh ra thì thấy trống rỗng, chỉ có lưa thưa vài chai nước khoáng. 

Sống một mình là buông thả bản thân thế này đây, cô chẳng thể tìm thấy chút nguyên liệu nào để nấu canh giải rượu. Hà Mộng Tuyền suy nghĩ một lúc rồi rẽ vào nhà tắm lấy một ít nước nóng và một chiếc khăn đem vào phòng cho Lưu Bách Tùng. “Để em lau sơ qua chân tay cho anh ta, nếu để thế này ngày mai chắc chắn anh ta không đi họp nổi mất”. 

Quách Tuấn Kiệt nhìn người say như chết trên giường, rồi lại nhìn Hà Mộng Tuyền. Cuối cùng anh đưa tay về phía thau nước: “Thôi để anh làm cho cũng được, em ra ngoài ngồi nghỉ một lát đi.” Hà Mộng Tuyền đành đưa chậu nước và khăn cho Quách Tuấn Kiệt rồi nói: “Vậy thì phải làm phiền anh rồi” “Không sao đâu, chút chuyện này anh làm được mà”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK