• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Mộng Tuyền ra ngoài, cô buồn chán nên đi dạo quanh một vòng nhà Lưu Bách Tùng. Căn nhà rộng nhưng không bày biện trang trí gì nhiều. Chắc anh ta cũng chỉ về nhà để ngủ thôi nên nhà cũng lạnh lẽo hẳn đi. Đang mải mê ngắm nghía thì chợt tiếng gọi của Quách Tuấn Kiệt làm cô giật mình “Xong hết rồi, chúng ta về thôi cũng muộn lắm rồi đấy”. Hà Mộng Tuyền gật đầu, nhanh chóng lấy đồ của mình đi theo Quách Tuấn Kiệt: “Anh lái xe về công ty giúp em với, công việc của em còn chưa xong nữa” Quách Tuấn Kiệt đóng cửa nhà của Lưu Bách Tùng lại, nhìn cô mà lo lắng: “Khuya thế này rồi em còn làm gì nữa, có gì để mai hẵng làm. Đừng cố gắng quá sức nữa, về nhà nghỉ ngơi đi”. “Không được, mai là buổi họp diễn ra rồi, em không làm thì không kịp mất.” “Hay thế này đi, còn gì nữa em gửi qua cho anh, anh làm giúp cho” “Nhưng như thế thì phiền anh quá” 

Hà Mộng Tuyền cảm thấy áy náy. Đây là công việc của cô, sao lại phiền Quách Tuấn 

Kiệt được. 

“Không sao. Mọi thứ cũng vì tốt cho công ty thôi mà” Quách Tuấn Kiệt bật cười, Xoa 

đầu cô. 

“Không cần cái gì cũng ôm hết phải người như thế. Đừng để người ta nghĩ anh bóc lột sức lao động của nhân viên chứ? 

Nhờ câu nói đùa của Quách Tuấn Kiệt, tâm trạng của Hà Mộng Tuyền thả lỏng hơn chút: “Vậy thì đành nhờ anh, cảm ơn anh nhiều. Anh đưa em về công ty chút, em tạt qua lấy chút đồ rồi về.” 

“Được thôi.” 

Hai người tạm biệt nhau, Hà Mộng Tuyền mệt lừ bước vào nhà. Cô xả một bồn nước 

ấm để ngâm mình rồi sau đó nấu tạm một bữa ăn đơn giản, ăn rồi nhanh chóng đi 

ngủ. Cô đã mệt đến rã rời tay chân rồi, không muốn làm gì nữa. Đã lâu lắm rồi cô không có giấc ngủ nào được ngon như thế. Hôm nay đúng thật mệt chết cô. 

Sáng hôm sau chuông báo thức kêu lúc 6h, Hà Mộng Tuyền uể oải tỉnh dậy, cô đã định ngủ tiếp nhưng lại phải cố dậy để nấu canh giải rượu cho Lưu Bách Tùng. Cô tự nhủ lòng mình: Cô tới công ty, Linh Đan trông thấy cô liền chạy tới hỏi han: “Cậu vẫn ổn chứ? Có biết hôm qua mình lo lắng tới mức nào không?” “Lo lắng tới mức gọi điện cho sếp luôn hả?” 

“Vạn bất đắc dĩ thôi mình cũng là không thể làm gì khác được nữa. Mình lo lắng cho 

cậu thế mà cậu nỡ trách mình sao? Thật là tổn thương quá đi mất.” Hà Mộng Tuyền thấy thế liền chạy tới ôm lấy Linh Đan dỗ dành: “Mình đâu dám trách cậu, cảm ơn vì đã lo lắng cho mình” “Khách sáo thể làm gì, chúng ta là chị em tốt mà.” Nói đến Lưu Bách Tùng bên này, sau khi tỉnh dậy đầu anh đau như búa bổ, cả người mệt mỏi vô cùng. Tối qua có lẽ anh hơi quá chén rồi, chẳng còn nhớ chuyện gì xảy ra nữa. Lưu Bách Tùng đưa tay day day trán cho đỡ nhức rồi bước xuống giường tìm tới nhà bếp lấy nước uống,cổ anh đã khát khô như sa mạc rồi. 

Lưu Bách Tùng vội vàng xem đồng hồ, đã sắp tới giờ họp rồi, anh liền ăn vội rồi đi thay đồ tới For You. Cũng may vừa kịp lúc cuộc họp diễn ra. “Xin chào mọi người, chắc tôi chưa muộn đâu đúng không?” 

Lưu Bách Tùng cất tiếng khiến cả phòng họp chú ý. “Mọi người bắt đầu đi” Buổi họp cứ thể diễn ra suôn sẻ mặc dù trong đầu Lưu Bách Tùng chỉ nghe lùng bùng không rõ, anh vẫn chưa thể tỉnh hẳn, lết được tới đây cũng đã là một sự cố gắng lắm rồi. Ra đến cửa anh liền gặp Hà Mộng Tuyền, anh chủ động nắm tay cô để nói 

chuyện: 

“Cảm ơn em vì hôm qua đã đưa tôi về” “Tối qua còn không phải do anh nằng nặc đòi tôi qua đón ư? Nếu không tôi cũng đã mặc xác anh rồi” 

“Em nỡ sao?” 

“Có gì mà không nỡ? Anh đừng có mà tưởng bở, tôi làm tất cả cũng chỉ vì công việc 

thôi, không phải vì quan tâm tới anh đâu.” 

“Tôi sẽ xem đây là lời nói dối của em vậy.” 

“Anh cũng cứng đầu quá rồi đấy.” 

Vừa lúc này, Linh Đan đi qua nhanh chóng giải vây cho Hà Mộng Tuyền: 

“Này Mộng Tuyền, cậu qua đây mình có chuyện cần bàn với cậu” Hà Mộng Tuyền tranh thủ cơ hội liền rời khỏi chỗ Lưu Bách Tùng, cùng đi với Linh 

Đan. 

“Anh ta lại làm phiền cậu nữa sao?” “Cũng không hẳn, anh ta chỉ là cảm ơn mình thôi” "] thôi kệ đi, ít lâu nữa cậu sẽ được giải thoát khỏi anh ta rồi.” “Đúng vậy, tự do muôn năm”. 

Hà Mộng Tuyền dang tay hướng lên trời hô lớn, sau đó cùng Linh Đan đi ăn trưa. Lưu Bách Tùng trở về nhà, mở tủ lạnh lấy ra một chai nước, vừa uống vừa suy nghĩ đắm chiêu. Sau đó anh lao vội tới chỗ bát đũa sáng nay vừa ăn xong, quyết định sẽ đem đi rửa rồi trả để kiếm cớ gặp Hà Mộng Tuyền. Nghĩ là làm liền, xong đầu vào đấy anh 

thay một bộ quần áo thể thao thoải mái rồi gọi điện cho cô: 

“Alo”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK