Thế nhưng với bản tính đùa dai của Lưu Bách Tùng, anh đâu dễ dàng bỏ qua cho Hà Mộng Tuyền như thế. Anh liên tục gọi điện vào số điện thoại riêng của cô. Hà Mộng
Tuyền phớt lờ rồi sau đó cúp máy nhưng nó vẫn reo không ngừng như hồn ma không
tan. Cô tức giận tháo sim tắt nguồn điện thoại để anh ta không làm phiền nữa. Vậy
mà cuối cùng điện thoại bàn reo, lại là Lưu Bách Tùng. Lúc này Hà Mộng Tuyền đã không thể nhẫn nhịn chịu đựng được nữa. Cô nhấc máy lần thứ hai, giận dữ mà mắng lớn:
“Lưu Bách Tùng, rốt cuộc anh muốn gì hả? Nếu rảnh quá thì đi du lịch hay đại loại tiêu tiền cho đỡ chán đi. Sao cứ phải làm phiền đến tôi thế? Dự án đã làm tôi muốn
điện đầu rồi anh còn không thể buông tha cho tôi sao? Anh kiếm người khác chơi
cùng đi, đừng phá tôi nữa, được không?”
Lưu Bách Tùng chẳng những không để tâm đến sự tức giận của Hà Mộng Tuyền mà còn điềm nhiên ra lệnh: “Em mau tới đây đi. Tôi đang ở quán bar Lạc Thiên? Hà Mộng Tuyền thở dài, một lần nữa mà nghiến răng lập lại: “Tôi nói rồi, tôi đang bận làm việc. Tôi không rảnh như anh để có thể tới đó chơi” “Mau tới đưa tôi về” Lưu Bách Tùng vẫn cố chấp. “Anh khuyết tật sao? Mất tay hay mất chân? Không biết tự mình lết xác về à?” Hà Mộng Tuyền cảm thấy thật sự tức giận. Cùng là hợp tác với nhau, cô thì làm bán sống bán chết, hắn ta thì ăn chơi sung sướng. Vậy thì thôi đi, Lưu Bách Tùng còn muốn phá rối cô nữa là sao? “Tôi say quá rồi không thể tự lái xe về được. Em không tới đón tôi sẽ không thể về nhà được.”
Hà Mộng Tuyền không chắc mình có nghe lầm hay không. Thế nhưng giọng nói của Lưu Bách Tùng có xen chút... tủi thân?
“Anh thật mắc cười quá rồi đó. Trợ lí, tài xế, nhân viên, người nhà của anh đâu sao
anh không gọi, sao phải gọi một người không thân thiết liên quan gì như tôi?” “Phải là em thì tôi mới về. Nếu em không tới thì tôi sẽ không về nữa.” Lưu Bách Tùng
khăng khăng nói.
“Anh không về thì mặc xác anh. Anh có lái xe được hay không cũng vậy, cứ nằm ở đó ngủ luôn đi. Tôi không quan tâm”
Nói xong Hà Mộng Tuyền định cúp máy nhưng một câu nói của Lưu Bách Tùng lại khiến cô phải khựng lại:
“Tôi ra sao thì em không quan tâm cũng được nhưng không lẽ em cũng mặc kệ buổi họp quan trọng ngày mai luôn sao? Họp mà không có nhà đầu tư à, cũng thú vị đấy chứ”
“Anh... anh bị điên rồi. Sao có thể để việc riêng tư vào công việc như thế chứ?”
Hà Mộng Tuyền nghe câu nói đầy tính uy hiếp của Lưu Bách Tùng mà giận run người.
“Tôi không ép, quyết định là ở em. Nếu có sai sót gì xảy ra tôi mong em cũng sẽ là người chịu trách nhiệm”
Giọng nói của Lưu Bách Tùng pha chút cười cợt, Hà Mộng Tuyền có thể nghe được tiếng uống rượu bên kia. Anh ta vẫn đang tiếp tục uống rượu. “Anh làm vậy còn nói là không ép tôi? Rõ ràng là đang dùng quyền lực để chèn ép tôi, bắt tôi làm những điều tôi không muốn. Tôi tưởng anh đã dừng việc này lại rồi, không
ngờ có chút rượu vào anh lại ngựa quen đường cũ. Anh muốn bức tôi đến phát điện
mới được sao?” Tiếng Hà Mộng Tuyền chửi rủa lanh lảnh trong điện thoại nhưng Lưu Bách Tùng chỉ ngồi đó cười ha hả không đáp lại tiếng nào rồi cúp máy. Hà Mộng Tuyền lúc này đã tức giận đến tột độ, cô ném điện thoại rồi đập tay lên bàn thật mạnh. Trong lòng thầm chửi rủa Lưu Bách Tùng là tên điên phiền phức, chỉ giỏi đem lại rắc rối cho cô. Cô đúng là xui tám đời mới đụng phải anh ta. Nhưng mà... nếu để hắn ta tiếp tục say xỉn ở đó. Buổi họp dự án ngày mai phải làm
thế nào đây?
Bỗng từ phía sau vang lên một tiếng hỏi han: “Hà Mộng Tuyền, cậu sao thế?”
Người hỏi câu này là Linh Đan. Cô đã về từ sớm nhưng lại bỏ quên điện thoại ở công ty nên mới quay lại lấy vừa đúng lúc thấy Hà Mộng Tuyền đang phát hỏa trong văn phòng. Linh Đan lo lắng chạy tới bên cô, nắm lấy tay cô ánh mắt đầy chân thành: “Có chuyện gì xảy ra? Nếu giúp được gì mình sẽ giúp cậu hết lòng, thật đấy”
Cảm ơn cậu”
Đào Mộng Tuyết nhìn Linh Đan thở dài, ngừng một chút rồi nói tiếp:
“Nhưng chuyện này tớ chỉ có thể tự giải quyết thôi không thể nhờ vả ai cả.”
Cảm kích lòng tốt của Linh Đan nhưng Hà Mộng Tuyền chỉ có thể từ chối. Lưu Bách Tùng là đang nhắm vào cô, nếu không phải cô chắc chắn hẳn sẽ không chấp nhận đi về. “Nhưng rốt cuộc có chuyện gì? Cậu đang làm mình lo lắng đấy” Linh Đan hỏi tiếp.
Hà Mộng Tuyền đứng dậy gập máy tính lại, cầm áo khoác rồi nói với cô bạn đồng nghiệp của mình: “Tớ sẽ kể với cậu sau, giờ tớ có việc gấp phải đi rồi”