Anh im lặng không nói gì, chờ cô bắt đầu.
“Xin chào, tôi là Hà Mộng Tuyền. Hôm nay tôi sẽ đại diện cho bên công ty thời trang For You thuyết trình về dự án cho bộ sưu tập thụ động sắp tới.”
Tiếng vỗ tay vang lên khắp căn phòng, Lưu Bách Tùng ngồi đó vỗ tay từng nhịp chậm rãi, ánh mắt như đợi chờ.
“Tôi xin phép được bắt đầu buổi thuyết trình hôm nay. Theo như tôi đã tìm hiểu và đi thực tế tôi thấy rằng những gam màu trung tính rất được ưa chuộng vì nó phù hợp với rất nhiều lứa tuổi, cả giới trẻ lẫn trung niên. Thế nên tôi muốn đưa ra đề xuất lấy tông trầm làm chủ đạo cho bộ sưu tập lần này. Nhưng tôi nghĩ muốn tạo sự phá cách hơn có thể dùng hiệu ứng màu loang như thế này” Hà Mộng Tuyền trình chiếu hàng loạt những hình ảnh trên màn hình lớn rồi tiếp tục: “Các họa tiết cổ điển cũng như tay phồng, thiết kế tua rua cũng đang rất hot dạo gần đây. Tôi nghĩ chúng ta có thể kết hợp các chi tiết này, sau đây là một số gợi ý mà tôi đã chuẩn bị”.
Buổi thuyết trình cứ thế diễn ra rất thuận lợi, các nhà đầu tư đều rất hài lòng, gật đầu thầm tán thưởng Hà Mộng Tuyền. Còn Lưu Bách Tùng vẫn cứ trầm tư đến lạ, anh không nói cũng không đưa ra ý kiến phản đối nào. “Không biết Lưu tổng có ý kiến gì không ạ?” Một trong những nhân viên cấp cao của For You nhìn sang Lưu Bách Tùng mà hỏi xin ý kiến. Dù sao anh ta cũng là người đại diện cho Bách Thiên LG tham gia vào dự án này, bên For You cũng không thể không để tâm.
Lưu Bách Tùng liếc nhìn người vừa hỏi, sau đó lại nhìn về phía Hà Mộng Tuyền đang căng thẳng đứng ở chỗ thuyết trình. Anh nhàn nhạt trả lời: “Tôi nghĩ mình không có ý kiến gì về những điều mà cô Mộng Tuyền đây vừa thuyết
trình.”
Nỗi lo lắng từ hôm qua đến giờ của Hà Mộng Tuyền theo câu nói này của Lưu Bách
(D)
Tùng cũng đã được cởi bỏ. Cô còn sợ rằng hắn ta sẽ gây khó dễ cho cô. Nhưng mà may quá, Hà Mộng Tuyền thở phào một hơi nhẹ nhõm, xem như cô đã qua được một ải khó khăn. Buổi thuyết trình kết thúc trong thành công mỹ mãn. Thế nhưng thái độ kỳ lạ của Lưu Bách Tùng lại khiến Hà Mộng Tuyền phải để tâm. Khi nãy anh ta họp xong thì đàng hoàng mà ra về, không hề bám lấy cô như mấy hôm trước nữa. Chẳng lẽ thái độ cứng rắn của cô ngày hôm qua đã khiến cho Lưu Bách Tùng mất hứng, quyết định từ bỏ cô rồi?
Qua vài ngày sau, tăm tích Lưu Bách Tùng vẫn không thấy đâu. Anh không liên lạc,
không chạy tới công ty tìm gặp cô nữa. Hà Mộng Tuyền không nghĩ nhiều, tưởng rằng
anh đã chán trêu đùa cô rồi nên mới thế. Hà Mộng Tuyền nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy
tình cảnh hiện tại cũng rất tốt. Anh ta cứ nghiêm túc hợp tác như vậy đi. Sau đó ai lại
trở về cuộc sống của người đó, không liên quan gì tới nhau nữa cả. Hà Mộng Tuyền gật gù, tâm trạng trở nên vui vẻ mà tiếp tục làm việc.
Công việc đã khiến cô đủ đau đầu rồi. Cả tuần nay cô stress nặng nề vì phải chuẩn bị cho dự án, tăng ca liên tục thật sự khiến cô mệt mỏi. Cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc vụ này để được nghỉ ngơi.
Đêm đã muộn, màu đen bao phủ lấy cả bầu trời, một vài ánh sao trở nên nổi bật giữa đêm tối. Trong văn phòng, mọi người đều đã ra về hết cả khiến không gian trở nên im bật tuyệt đối. Chỉ còn mình Hà Mộng Tuyền ngồi đó cùng với âm thanh tiếng gõ bàn. phím và lật những trang tài liệu. Giờ này rồi mà cô vẫn chưa được về, chưa được ăn uống gì cả, bản thân mệt mỏi rã rời nhưng vẫn cố uống cà phê để thức hoàn thành xong dự án. Có trời mới biết được cô stress đến mức nào. Bỗng chuông điện thoại reo lên, Hà Mộng Tuyền liếc nhìn dãy số hiển thị trên màn hình mà nhíu chặt mày. Là Lưu Bách Tùng gọi tới. Hà Mộng Tuyền thấy mấy ngày hôm nay anh ta không trêu chọc cô, gọi giờ này chắc là có chuyện gì cần thiết nên liền bắt máy. “Alo?”.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng say sỉn của Lưu Bách Tùng hòa trong tiếng nhạc xập xình, chát tại. về hôm nay em bắt máy nhanh thật đấy. Chắc nhớ tôi rồi đúng không? Mấy ngày nay không có tôi nên em thấy nhớ đấy”.
Nghe giọng điệu ngả ngớn của Lưu Bách Tùng, thái dương của Hà Mộng Tuyền bắt đầu giật giật. Tên điên này lại lên cơn nữa rồi sao?
.
“Anh có bệnh hả? Giờ này còn chưa chịu đi ngủ còn ở đấy uống cho say bí tỉ rồi gọi điện làm phiền tôi” “Tôi làm phiền tới em sao?” “Còn sao nữa? Tôi đang phải tăng ca vì dự án, anh tự chơi một mình đi, tôi không rảnh”
Nói rồi Hà Mộng Tuyền dứt khoát cúp điện thoại tiếp tục làm việc. Cô không còn thời gian mà quan tâm tới Lưu Bách Tùng nữa. Thời gian ấy cô nên để ngâm mình trong bồn nước, ăn một bữa tử tế hay ngủ một giấc thật ngon còn tốt hơn.