Một mình cô với bộ quần áo công sở kín mít hòa lẫn trong đám người
quán bar, ai cũng nhìn cô với đầy vẻ tò mò.
Hà Mộng Tuyền chỉ có thể nhắm mắt, làm lơ những ánh mắt soi mói mà chen vào tìm kiếm Lưu Bách Tùng. Ngó quanh một hồi, cuối cùng cô cũng tìm thấy được, liền
mau chóng chạy lại. Đến nơi thấy Lưu Bách Tùng vẫn còn đang cầm ly rượu trên tay nhấp từng ngụm, Hà Mộng Tuyền giận giữ giật phăng ly rượu bỏ xuống bàn. Lưu Bách Tùng ngước đầu lên nhìn, đưa tay dụi dụi mắt: “Ồ em đến rồi sao?” Lưu Bách Tùng nói xong nhìn nở một nụ cười tươi rói nhìn cô. Hà Mộng Tuyền chịu đến gặp anh rồi này. “Nhanh đứng dậy về. Tôi còn phải quay về công ty nữa.” Hà Mộng Tuyền nhíu mày, thật sự không ưa nổi dáng vẻ ăn chơi của Lưu Bách Tùng. “Em vội làm gì. Đã đến rồi thì ngồi xuống đây uống cùng tôi một ly đã Lưu Bách Tùng kéo lấy tay của Hà Mộng Tuyền, ép cô ngồi xuống bên cạnh mình. “Anh uống đến mức này rồi còn muốn uống nữa sao? Anh muốn chết hả?” Lưu Bách Tùng cười khúc khặc, ánh mắt nóng rực nhìn về phía Mộng Tuyền mà trêu gheo: “Tôi còn chưa chết được đâu. Em yên tâm, tôi sẽ còn sống để theo đuổi em chứ”. Những người bên cạnh nghe thấy lời nói không mấy đứng đắn của Lưu Bách Tùng thì cười lớn lên. Hà Mộng Tuyển siết chặt tay, nghiêm túc nhìn Lưu Bách Tùng mà hỏi lại: “Rồi rốt cuộc anh có chịu về hay không? Gọi tôi tới rồi như thế này sao? Được thôi anh mà không về tôi sẽ về một mình, mặc xác anh”
Hà Mộng Tuyền nói rồi định quay đầu ra về nhưng chưa kịp đi cô đã bị Lưu Bách Tùng nắm tay kéo lại lôi ngồi xuống ghế một lần nữa: “Từ từ đã, sao phải hung dữ thế? Tôi có làm gì em đâu, chỉ muốn uống với em một ly
thôi mà”
“Tôi không có nhã hứng ngồi đây uống rượu cùng anh. Anh tìm người khác đi” “Thế này đi, em uống hết phần rượu này tôi sẽ tự nguyện theo em ra về, được không?”
Hà Mộng Tuyền giận đến run người, bị anh ta gọi tới đây cô đã không muốn chút nào rồi giờ còn phải ngồi đây uống rượu với anh ta ư? Cô muốn đứng dậy ra về nhưng lại bị Lưu Bách Tùng kéo ngồi xuống, sức cô không đọ lại nổi anh ta. Trong lòng lại càng buồn bực thêm, chỉ muốn xô cho anh ta ngã nhào ra đó mới hả dạ được. Nhưng cuối
cùng cô vẫn là phải nhẫn nhục không làm được gì, hét lớn trong mớ âm thanh hỗn độn của quán bar: “Một ly này thôi là anh chịu buông tha cho tôi ra về đúng không?” Lưu Bách Tùng cười đầy thỏa mãn mà gật gật đầu. Nụ cười trong đáy mắt càng sâu
hơn.
“Được. Tôi sẽ uống. Anh nhớ giữ lời”
Hà Mộng Tuyền đưa tay cầm lấy ly rượu đặt trước mặt. Ánh mắt đầy căm phẫn nhìn thẳng vào Lưu Bách Tùng rồi dứt khoát muốn uống cạn một lần cho xong. Cô cũng không phải là chưa từng uống rượu hay không thể uống được. Một ly này cô vẫn có
thể xử lý được.
Công ty For You và cả dự án này nữa đều là thứ Hà Mộng Tuyền để tâm. Cô nhất
định không để cái tên khốn nạn Lưu Bách Tùng phá hỏng nó.
Thế nhưng ly rượu vừa được đưa tới miệng thì chợt một cánh tay đưa ra ngăn cản cô
lại. Hà Mộng Tuyền liếc mắt nhìn sang kinh ngạc khi thấy Quách Tuấn Kiệt, cô ngạc
nhiên hỏi:
“Sếp. Sao anh lại ở đây, không phải anh đang đi công tác nước ngoài sao?” Hà Mộng Tuyền không tin được lại gặp được Quách Tuấn Kiệt ở đây. Cô không hề biết anh đã về nước rồi đó.
Quách Tuấn Kiệt từ tốn lấy ly rượu từ tay Hà Mộng Tuyền đặt xuống bàn trước mặt Lưu Bách Tùng rồi trả lời với cô. “Tôi mới về hôm nay, Linh Đan gọi điện cho tôi nói em đang ở đây nhờ tôi qua xem giúp”
Hà Mộng Tuyền nghe xong liền hiểu được, trong lòng tràn đầy tự trách. Cô lại gây
thêm phiền phức cho sếp của cô rồi. “Xin lỗi anh, làm phiền tới anh rồi. Thật ra cũng không có gì đâu” “Sao lại là phiền tôi chứ, phải là công ty đã phiền tới em rồi mới đúng. Thời gian này em vất vả rồi. Xin lỗi vì đã đẩy hết trách nhiệm cho em”
Lưu Bách Tùng thấy có người tới phá đám mình lại còn tỏ ra thân mật với Hà Mộng Tuyền liền hất hàm hỏi: “Anh là ai? Có quyền gì mà dám xen vào chuyện của tôi và cô ấy? Còn em nữa, sao đối tôi em cộc cằn khó chịu mà với hắn ta lại nhẹ nhàng thân mật thế hả?”