“Mày biết gì chưa? Con nhỏ nhà quê Mộng Tuyền thích Bách Tùng đấy” “Cái gì? Sao nó mặt dày vậy trời?” “Này, nhìn đi. Nhật ký của nó nè. Chậc chậc, yêu thầm tận hai năm cơ đấy” “Ha ha, đúng là cái đứa nghèo hèn ngu xuẩn. Bộ dạng thấp kém đó mà cũng đòi để mắt đến hot boy của trường ư?”
Những lời nói bàn tán ngày một nhiều hơn, sắc mặt của Hà Mộng Tuyền trắng bệch. Cô không hiểu sao quyển nhật ký trong cặp của mình lại bị lan truyền khắp trường. “Trả lời cho tôi” Hà Mộng Tuyền hét lớn lên, rồi nhào vào giựt lại quyển nhật ký đã bị nhàu nát. Mắt rơm rớm nước mắt. Cô bị đám bạn đẩy ngã sang một bên, lúi cúi bỏ dậy thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Bách Tùng đứng ở cửa lớp. Hà Mộng Tuyền hoảng sợ, vội vàng cúi đầu. Sau đó càng thêm ấm ức, cô ôm lấy quyển nhật ký cũ kỹ vào lòng, chạy trốn ra khỏi lớp. Nước mắt rơi ngày một nhiều.
Lưu Bách Tùng là thiếu gia của nhà họ Lưu giàu nhất của cái thành phố này. Anh đẹp trai, học giỏi lại còn biết ăn chơi. Bọn con gái trong trường thi nhau mà bu quanh lấy anh, thân cận anh. Một người con trai như thế, có mấy người con gái tuổi xuân thì có thể kháng cự lại được?
Hà Mộng Tuyền chuyển đến ngôi trường danh giá này cũng đã được hai năm rồi. Cô đã chứng kiến biết bao nhiêu người tỏ tình với Lưu Bách Tùng, cũng đã chứng kiến anh lạnh lùng từ chối bao nhiêu người. Cô từ lâu đã quyết định chôn sâu mối tình không nên có của mình tận đáy lòng.
Hà Mộng Tuyền thích Lưu Bách Tùng. Nhưng cô biết rõ mình không xứng với Bách Tùng nên cũng không dám mơ mộng nhiều. Cô cũng chẳng dám cho cậu ta biết tới tình cảm của mình. Vậy mà hôm nay cậu ấy biết rồi, hơn nữa còn biết theo một cách xấu hổ như vậy nữa. Ánh mắt lạnh bằng đầy khinh miệt của Lưu Bách Tùng khiến cả đêm cô không ngủ được. “Hu hu, tại sao lại như thế chứ?”
Hà Mộng Tuyền chôn mặt vào gối mà khóc lớn. Chỉ còn hai tháng nữa là đã kết thúc lớp 12 rồi, cô sẽ không còn gặp lại người con trai ấy nữa, tình cảm này mãi mãi trở
L
thành bí mật. Nhưng giờ thì hết rồi, hết thật rồi.
Ngày hôm sau Hà Mộng Tuyền vẫn đến trường. Cô mang theo đôi mắt sưng húp của mình, mặt những lời chỉ trỏ của mọi người mà tiến vào lớp. Hà Mộng Tuyền cúi gằm mặt, cố gắng khiến cho bản thân mình trở nên không tồn tại. Hai tháng thôi, sau khi tốt nghiệp cô sẽ không còn phải chịu đựng những lời bàn tán này nữa.
Một tháng sau, trước khi đến kỳ thi tốt nghiệp toàn khối 12 tổ chức liên hoan. Lớp của Hà Mộng Tuyền và Lưu Bách Tùng cũng vậy. Bọn họ sẽ đi suối nước nóng một
ngày.
Hà Mộng Tuyền nhìn những người bạn khác reo hò vui vẻ, tâm trạng của cô lại rơi xuống đáy vực. Cô nhân lúc giờ ra chơi mà đến gặp cô giáo chủ nhiệm. “Thưa cô, em có thể xin vắng mặt được không ạ?” Người cô giáo già đẩy gọng kính, nhìn cô bé quần áo cũ kỹ, vẻ mặt hốc hác trước mặt
rồi nói:
“Một đời người không có mấy lần được trải nghiệm những chuyến đi như thế này đầu. Em nên tham gia đi”
“Dạ... Nhưng mà.”
Hà Mộng Tuyền thầy cô giáo có ý từ chối xin phép của mình thì liền ấp úp định nói thêm. Nhưng lời của cô giáo lại tiếp tục vang lên: “Mọi chi phí là quỹ chung của lớp, các em không cần phải đóng thêm đâu”
Câu nói này hoàn toàn khiến cho Hà Mộng Tuyền tái mặt. Cô ngẩng đầu lên nhìn cô giáo nhưng cô ấy đã quay mặt đi, hoàn toàn không để ý đến cô. Trong lòng của Mộng Tuyền cảm thấy cực kỳ chua xót. Thì ra đến cả cô giáo cũng nhìn cô bằng một ánh mắt khinh miệt như vậy. Cô ấy nghĩ vì cô sợ phải đóng thêm tiền nên mới không tham gia sao? “Được rồi. Em về lớp đi. Ngày mai nhớ đúng giờ”.
Người cô giáo dường như không muốn nói thêm với Hà Mộng Tuyền về vấn đề này nữa.
"Vâng ạ."