Tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
Hôm sau, Quách Tuấn Kiệt gọi Hà Mộng Tuyền vào phòng làm việc hỏi về việc hợp tác với công ty Bách Thiên LG: “Mọi việc vẫn ổn chứ?” “Vẫn ổn thưa sếp. Em đang chuẩn bị bài thuyết trình cho buổi họp sắp tới giữa chúng
ta và đối tác”
“Tốt lắm. Nhưng ngoài chuẩn bị công việc, em cũng nên để ý tới đối tác một chút. Đây là một đối tác lớn đừng để anh ta phật ý”. Hà Mộng Tuyền nghe Quách Tuấn Kiệt nói thế thì có hơi giật mình. Hôm qua cô mới
vừa chơi Lưu Bách Tùng một vố, hôm nay lại bị sếp nhắc nhở ngay và luôn vậy sao? “Sao vậy?” Quách Tuấn Kiệt thấy Mộng Tuyền không đáp lời thì liền hỏi lại. “À, không có gì. Em đang mải suy nghĩ về dự án thôi.” Hà Mộng Tuyền xua xua tay, cười trừ mà nói. Chắc cô nghĩ nhiều rồi. Bình thường sếp cô làm gì can thiệp vào mấy chuyện này cơ chứ. Quách Tuấn Kiệt nghe Hà Mộng Tuyền nói như vậy thì khẽ gật đầu: “Thời gian này vất vả cho em rồi. Chỉ một tháng thôi, sau đó sẽ cho em nghỉ phép vài
ngày nhé”
“Em cảm ơn. Em sẽ cố gắng hết sức mình lần này”
Hà Mộng Tuyền nhìn anh đầy cảm kích. Sếp của cô là một người đàn ông tốt bụng
như thế đó. Vì vậy mấy năm nay cô làm việc ở For You đều là bán mạng mà làm
nhưng không hề than vãn. Bởi vì Hà Mộng Tuyền biết những điều đó đều được Quách Tuấn Kiệt ghi nhận. Anh luôn trả công xứng đáng cho cô, quan tâm cô, chăm sóc cô.
Hà Mộng Tuyền ra ngoài, vừa đóng cửa cô đã khẽ thở dài khi nghĩ đến dự án. Đúng vậy, chỉ một thời gian ngắn thôi, chỉ có một tháng thôi, cô phải cố gắng nhẫn nhịn, không được nổi cáu với Lưu Bách Tùng nữa. Cô phải hoàn thành thật tốt nó. Xong dự án này cô sẽ có thể thoát khỏi sự đeo bám dai dẳng của tên nhà giàu hống hách tự cao tự đại ấy. Nghĩ thể tâm tình cô tốt hẳn lên, trở về phòng làm việc.
Nhưng Lưu Bách Tùng nào có để cô vui vẻ quá lâu. Anh luôn miệng lấy cớ vì công việc mà chạy tới công ty hoặc hẹn cô ra ngoài. Lúc Hà Mộng Tuyền đang tập trung công việc, chợt chuông điện thoại có reo lên, cô chẳng thèm nhìn màn hình mà trực
tiếp nghe:
“Alo? Tôi là Hà Mộng Tuyền” “Hi, em đang làm gì đấy? Tôi muốn gặp em ngay bây giờ được không?”
Hà Mộng Tuyền đưa điện thoại ra trước mắt. Thật xúi quẩy mà, sao lại là anh ta nữa.
Cô ôm trán mà trả lời:
"Xin lỗi nhưng giờ tôi không rảnh. Nếu anh rảnh quá muốn tìm người để vui đùa cùng thì rất tiếc, tôi không phải người phù hợp rồi” “Ai nói tôi hẹn em đi chơi. Tôi hẹn em là vì công việc, tôi sẽ gửi địa chỉ qua cho em. Mong em sẽ đến đúng giờ, tôi không thích người hay chậm trễ đầu”
“Anh...”
Hà Mộng Tuyền còn chưa kịp nói thì đầu dây bên kia đã cúp máy. Cô cũng chẳng thể
làm trái lời anh ta, bởi vì tên khốn này dùng vấn đề công việc mà yêu cầu cô gặp mặt. Hà Mộng Tuyền đành ngậm đắng nuốt cay tự nhủ lòng mình mà đi tới chỗ hẹn. Vừa tới nơi, cô đã thấy Lưu Bách Tùng đứng đợi sẵn trước xe. Cô tiến lại gần hỏi: “Chẳng phải anh nói gọi tôi tới đây để bàn công việc sao?”. “Thì tôi có hẹn em tới để chơi đâu. Lên xe đi chúng ta đi làm việc” “Đi đâu chứ? Xin anh đấy, tôi còn cả tá việc còn phải làm ở công ty. Anh đừng làm phiền tôi nữa, tôi không rảnh chơi cùng anh đâu” “Ai nói chúng ta sẽ đi chơi chứ? Tôi muốn cùng em đi khảo sát thị trường”
Lưu Bách Tùng nói với một vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc:
“Chẳng phải bộ sưu tập lần này sẽ hướng tới xu hướng thời trang thu đông năm nay sao? Đâu thể chỉ dán mắt vào internet mà tìm kiếm thông tin được. Em phải đi tham khảo thực tế chứ. Vì vậy tôi mới gọi em đi theo. Này, không phải em hiểu nhầm gì ý của tôi rồi đấy chứ?”
Lưu Bách Tùng nhướng mày, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Hà Mộng Tuyền. Cô trợn to mắt, vội vàng tránh né. “Hiểu lầm cái gì? Hừ, đi khảo sát thị trường đúng không? Vậy thì đi nhanh đi. Nói nhiều thể làm gì chứ?”
Thế này thì Hà Mộng Tuyền hết đường từ chối được rồi, cô chỉ đành lên xe cùng anh đi. Lúc Hà Mộng Tuyền quay lưng chui vào xe, cô đã không thấy Lưu Bách Tùng ở phía
sau lưng cô làm ra động tác đắc thắng, xem như đã thành công lần này.
Lưu Bách Tùng lái xe đưa Hà Mộng Tuyền tới trung tâm thương mại, hai người xuống xe rồi đi tới một cửa hàng thời trang. Hà Mộng Tuyền cẩn thận đem sổ bút ra ghi lại,
cố chạy khắp nơi xem xét các gian hàng chi tiết. Nhân viên trong các cửa hàng bắt
đầu khó chịu tưởng cô là một kẻ rình mò liền chạy đến có ý đuổi cô đi, thái độ cực kỳ
khó chịu:
“Này, tôi thấy cô đứng đây ngắm nghía cũng đã rất lâu rồi. Không biết cô có ý định mua gì không? Mấy món quần áo này giá khá cao đấy, nếu cô không mua nổi thì nên đi đi đừng phiên chúng tôi bán hàng”