"Một Võ Hoàng cao cấp nho nhỏ mà thôi, cũng dám đối nghịch với bọn ta, Tá Thượng Thần, ta vốn cho rằng ngươi là một người thông minh, không nghĩ tới ngươi sẽ ngu xuẩn đến trình độ như thế, thật uổng phí lão phu đã từng liếc mắt nhìn ngươi nhiều một."
Bạch Hướng Thiên phất phất ống tay áo, ánh mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn Tá Thượng Thần đứng thẳng ở dưới cuồng phong, trong ánh mắt mang theo một chút cười lạnh khinh thường.
Tá Thượng Thần lau lau vết máu tràn ra ở khóe miệng, cả người mặc xiêm y màu hồng đào đứng yên ở phía trước Cố Nhược Vân, lqd phía trên khuôn mặt như hoa đào tràn đầy âm trầm: "Bạch Hướng Thiên, Tiên Địa các ngươi làm như thế, sẽ không sợ đưa tới lửa giận của Linh Tông và Cửu U phủ sao? Hơn nữa ngươi đừng quên, Tiểu Vân Nhi nàng còn có một huynh trưởng chiếm cứ địa vị rất cao ở Linh Tông."
"Ha ha!"
Bạch Hướng Thiên điên cuồng cười hai tiếng, tươi cười hàm chứa phúng nói: "Nơi này cách những tên kia một khoảng cách khá xa, cho nên, bọn họ tuyệt đối không phát hiện được chiến đấu nơi này, về phần những người vây xem khác, ngươi cho rằng, ta sẽ thả một người sống rời đi? Lúc đó, cho dù các ngươi chết, cũng sẽ không có người có thể phát hiện! Về phần những người chạy trốn kia, chờ sau khi ta giết các ngươi lại đuổi theo giết!"
Sắc mặt của Tá Thượng Thần càng thêm âm trầm, xem ra bọn người kia sớm đã tính toán tốt rồi.
"Tiểu Vân Nhi, trốn đi," Hắn cười khổ một tiếng, giọng điệu hơi có chút bất đắc dĩ: "Nếu đối phương chỉ có một Bạch Hướng Thiên, ta còn có thể bảo đảm ngươi không có việc gì, nhưng mà, đối diện có quá nhiều Võ Tôn, ta ứng phó không được nhiều người như vậy, cho nên ngươi chỉ có trốn đi, chờ sau khi ngươi trốn đi nói không chừng mới có một đường hi vọng."
Trốn?
Cố Nhược Vân khẽ nhíu mày: "Ngươi cho rằng ta có thể trốn được sao? Yêu nghiệt, là ta làm liên luỵ ngươi."
Chuyện này, vốn không có quan hệ gì với Tá Thượng Thần, ngay từ đầu mục tiêu của Bạch Hướng Thiên chính là nàng, nói đến cùng, tên yêu nghiệt này là bị nàng kéo xuống nước.
"Tiểu Vân Nhi," Tá Thượng Thần quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, đôi mắt quyến rũ liếc về phía nàng: "Nếu ngươi thật sự cảm thấy có lỗi với ta mà nói lqđ, không bằng chờ sau khi chuyện này giải quyết, ngươi lại lấy thân báo đáp, như thế nào?"
Lập tức, sắc mặt của Cố Nhược Vân đen xuống, đến bây giờ tên yêu nghiệt này vẫn còn tâm tư nói đùa?
"Hừ!"
Bạch Hướng Thiên hừ lạnh một tiếng, thân mình vừa động, lập tức nhằm về phía Cố Nhược Vân.
"Loại thời điểm này, các ngươi vậy mà còn liếc mắt đưa tình, quả nhiên là không biết liêm sỉ! Một khi đã như vậy, hiện tại ta sẽ thu thập hai người các ngươi!"
Ầm!
Bên trong sa mạc, tràn ngập khói thuốc súng, che khuất tầm mắt của mọi người.... ....
Vân thành.
Sau khi Thiên Khải Tôn Giả cáo từ với Thành chủ thì tính toán rời đi, lại ở đúng lúc này, một thân thể cao lớn từ trong hư không vọt xuống, ‘phịch’ một tiếng dừng ở trước mặt Thiên Khải Tôn Giả, làm cho ông không khỏi phát hoảng.
Sau khi trông thấy nữ tử nhảy xuống từ trên tuyết sói, Thiên Khải Tôn Giả ngẩn người, có chút không rõ chân tướng nhíu mày, nói: "Ngươi không phải người bên người Cố nha đầu sao? Thế nào? Không phải các ngươi đã rời đi rồi à, lại về tới làm cái gì?"
"Tôn Giả đại nhân."
Bịch bịch.
Vệ Y Y quỳ trên mặt đất, vẻ mặt lo lắng nói: "Tôn Giả đại nhân, xin người đi cứu sư phụ của ta."
"Cố nha đầu?" Thiên Khải Tôn Giả nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì?"
"Là Tiên Địa!" Vệ Y Y gắt gao nắm chặt nắm tay, oán hận nói: "Tiên Địa đột nhiên xuất hiện rất nhiều cường giả cấp bậc Võ Tôn, lqd bức bách sư phụ gia nhập thế lực kia của bọn họ, nếu sư phụ cự tuyệt, bọn họ sẽ giết nàng, nếu lại đi trễ một bước, chỉ sợ sư phụ sẽ có nguy hiểm."
"Cái gì?"