Xôn xao!
Cố Nhược Vân lấy trường kiếm ra, cắt qua tay của mình, máu tươi chậm rãi chảy xuôi xuống từ bàn tay, bởi vì hấp thu máu tươi mang theo dược lực, ánh sáng của Địa Ngục Chi Liên chói mắt hơn vừa rồi, càng là không ngừng lóe ra.
Không biết thả máu bao lâu, sắc mặt Cố Nhược Vân càng tái nhợt, mà tốc độ máu tươi chảy cũng không có nhanh như lúc trước, nàng mới chậm rãi thu tay, lấy ra một viên đan dược nuốt vào, ngay sau đó, nàng lấy xuống một cánh hoa, dựng thân thể của nam nhân lên từ trên giường, thả cánh hoa tới bên miệng nam nhân.
Trong nháy mắt, cánh hoa kia hóa thành một tia sáng bắn vào trong miệng của hắn, giờ này khắc này, Cố Nhược Vân chỉ nhìn thấy một tia sáng màu đỏ trượt xuống từ cổ họng của Thiên Bắc Dạ.
Ầm!
Rầm rầm rầm!
Lực lượng cường đại bạo phát ra từ phía trên thân thể của Thiên Bắc Dạ, cho dù Cố Nhược Vân sớm có phòng bị vẫn là bị thương vì lực lượng này, nàng lau khóe miệng, ánh mắt lo lắng nhìn Thiên Bắc Dạ.
"Không được, lực lượng trực tiếp nuốt dùng Địa Ngục Chi Liên sinh ra vẫn là quá mức cường đại, ta phải nghĩ biện pháp trợ giúp tiểu Dạ, nếu không mà nói, tiểu Dạ ở trong ngủ say, thật có khả năng sẽ bị lực lượng này làm nổ tan xác."
Nếu Tử Tà còn ở….....
Không!
Không được!
Nàng không thể chuyện gì đều ỷ lại Tử Tà, hiện giờ bản thân nàng phải giải quyết tất cả vấn đề.
Nghĩ đến đây, Cố Nhược Vân chống cự cơn lốc trên người Thiên Bắc Dạ, chậm rãi đi qua, ôm chặt lấy thân thể của Thiên Bắc Dạ.
Trong nháy mắt, tất cả lực lượng cuồng bạo ở trong cơ thể của Thiên Bắc Dạ đều dời qua Cố Nhược Vân, nổ mạnh lục phủ ngũ tạng của nàng!
Đau!
Lúc này, Cố Nhược Vân cảm giác toàn thân gân mạch mình đều đang đau đớn, nàng không chút nghi ngờ, có phải bản thân sẽ bỏ mình trong chớp mắt ở dưới lực lượng cuồng bạo này hay không. Nhưng mà nàng không thể buông nam nhân trong ngực ra, nếu không mà nói, luồng lực lượng này sẽ lại về đến trong cơ thể của hắn.
"Tiểu Dạ, ta chờ giờ khắc này đã lâu, bắt đầu từ lúc chàng mê man, bước qua mười trọng khảo nghiệm đi đến nơi trục xuất, lại bế giam một năm ở lăng mộ, thậm chí ngay cả Tử Tà đều đã rời đi bên người ta, ta thật vất vả tìm được Địa Ngục Chi Liên, bất luận như thế nào, ta đều sẽ không buông tay chàng."
Mặc cho lực lượng trong cơ thể cuồng bạo như thế nào, Cố Nhược Vân vẫn luôn ôm chặt Thiên Bắc Dạ, máu đỏ tươi từng chút chảy ra từ trong da thịt của nàng, dần dần bắt đầu che kín thân thể của nàng.
Chỉ là, trên mặt của nàng lại mang theo tươi cười lạnh nhạt mà yên tĩnh, giống như không cảm thụ được thống khổ trong cơ thể.
"Tiểu Dạ, trước kia vẫn luôn là chàng bảo vệ ta, hiện tại, ta muốn bảo vệ chàng một lần."
Phanh!
Đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị một bàn tay đẩy mở ra, ngay sau đó một gã nam nhân mặc y phục của đội chấp pháp đi vào từ ngoài cửa, cau chặt mày nhìn nữ tử áo xanh quỳ một gối ở trước giường.
Ở bên cạnh của hắn, là một nữ nhân mặc y phục màu vàng nhạt, vẽ mi kẻ mày, khóe miệng kia lộ cười lạnh thoạt nhìn vô cùng không hợp với khuôn mặt vô cùng hiền thục.
"Vị cô nương này, có người đến Chấp Sự đường ta cáo trạng, nói ngươi tùy ý quấy rầy ở Dạ gia, hơn nữa còn đánh những người khác, có việc này không?"
Dạ Du cau mày, hỏi.
Vừa rồi Nam Cung Nguyệt tìm đến hắn, nói bị một nha hoàn Dạ gia bắt nạt, nhưng mà nếu nữ nhân này là nha hoàn Dạ gia, vì sao sẽ ở trong phòng khách? Hơn nữa, trước khi đến đây hắn cũng tìm hiểu một chút, lee~l.q.đ nghe nói nữ nhân này đến đây từ mấy ngày trước, nói là muốn gặp Dạ Nặc thiếu gia, chính là thời gian ba ngày, nàng đều không có xuất hiện ở trước mắt thế nhân, cũng không từng ở cùng Dạ Nặc thiếu gia, vì vậy Dạ Du không cách nào làm rõ ràng rốt cuộc nàng có thân phận gì.