Edit: kaylee
Giọng nói của thiếu nữ nhẹ mà bình tĩnh, lại làm cho tâm của Thi Vân nháy mắt nổi lên ngàn vạn tầng sóng, nhưng mà còn không chờ ả mở miệng, chân Cố Nhược Vân mạnh mẽ dùng một chút lực, hung hăng dẫm lên xương sường của ả, đau đến mức sắc mặt của ả tái nhợt, đầu đổ mồ hôi lạnh, đôi mắt tức giận gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.
"Ta không muốn nghe lời nói dư thừa," Cố Nhược Vân nhàn nhạt liếc mắt lườm ả một cái: "Nói, rốt cuộc Ngọc nhi ở nơi nào!"
"Ta. . ." Thi Vân gắt gao rắn răng, khuôn mặt tái nhợt vô sắc: "Ta không biết!"
"Ngươi nói cái gì?"
Khuôn mặt Cố Nhược Vân lạnh lùng, chân lại dùng lực lớn hơn: "Ngươi không biết?"
"Ta quả thật không biết," Thi Vân nắm chặt nắm tay, ả hít vào một hơi thật sâu, mới khó khắn nói ra một câu nói: "Ta chỉ là nhìn ra hắn rất quan trọng đối với ngươi cho nên…….. Cho nên muốn muốn uy hiếp ngươi, Hạ Lâm Ngọc không ở trên tay của chúng ta……..."
Cố Nhược Vân không nói gì, con ngươi đen thanh lãnh vẫn lạnh lùng nhìn chăm chú vào nữ tử bị nàng dẫm dưới chân, thật lâu sau, nàng chậm rãi mở miệng: "Cho dù hắn không ở trên tay các ngươi, nhưng mà hại hắn rơi xuống vách núi đen xác thực là những người các ngươi này, bởi vậy, người của các ngươi ở nơi này, một người ta cũng sẽ không bỏ qua!"
"Cố Nhược Vân, ngươi muốn biết ta đã nói cho ngươi, làm sao ngươi có thể nói chuyện không giữ lời?"
Tiểu thư Luyện Khí Tông lại như thế nào? Thiên chi kiêu nữ thì lại như thế nào đây? Ai không sợ chết? Vì sống sót ả đã hoàn toàn đánh mất hình tượng trước kia, khẩn trương hô to lên.
"Nói chuyện không giữ lời? Thật có lỗi, ta cũng không có nói qua sẽ bỏ qua cho các ngươi!"
Hai mắt Cố Nhược Vân đảo qua mặt của Thi Vân, lại chậm rãi xẹt qua những người Luyện Khí Tông khác, bên môi dần dần nâng lên một nụ cười, nụ cười kia rất lạnh, lạnh đến mức làm cho bọn họ hận không thể tìm một chỗ trốn vào.
"Cố Nhược Vân, Hạ Lâm Ngọc là ta đả thương, ngươi muốn giết cứ giết một mình ta, không quan hệ với Thi Vân sư muội!"
Lãnh Ngôn Phong đã đi ra từ trong một mặt không muốn người biết kia của Thi Vân, khuôn mặt kiên nghị mang theo lựa chọn thấy chết không sờn, cũng không úy kỵ nhìn chăm chú vào Cố Nhược Vân.
Cho dù Thi Vân sư muội làm tổn thương lòng của y lại như thế nào? Dù sao hắn cũng đã nữ tử này yêu nhiều năm như vậy, một mặt giống như hôm nay của ả, hoàn toàn là bị tiện nhân Cố Nhược Vân đáng chết kia bức ra, nếu không phải vì nàng, Thi Vân sư muội vẫn là nữ tử dịu dàng thiện lương kia.... ....
"Ha ha ha, Cố Nhược Vân, muốn giết ta, cũng phải nhìn xem ngươi có bản lĩnh đó hay không!"
Sau khi sắc mặt Thi Vân đại biến đột nhiên điên cuồng cười, khuôn mặt dữ tợn nói: "Đều có át chủ bài, nhưng ta vân luôn không nỡ dùng, cho dù ngươi nhục nhã ta như thế, ta cũng chưa từng lấy ra, nhưng mà sau khi ngươi nhục nhã ta xong, còn muốn giết ta? Cừu hận hôm nay Thi Vân ta nhớ kỹ, chờ ngày sau tất nhiên sẽ hoàn trả đủ số."
Cười cười, tóc của ả bay lên, bỗng nhiên một luồng lực lượng bạo phát ra từ trong cơ thể, chấn động làm cho Cố Nhược Vân bất giác lui về phía sau hai bước.
Một đám sương mù màu đen chậm rãi mạnh mẽ xuất hiện ra từ trên thân thể của ả, trong sương mù kia, giống như có một bóng người màu đen, không chân không thật, dường như bóng người kia phát ra một tiếng nói trầm thấp âm ngoan.
"Đồ vô dụng!"
Câu này của y, âm thanh rất nhẹ, làm cho người ta cảm giác là ảo giác, chỉ có Cố Nhược Vân mới nghe được rõ ràng, trong sương mù màu đen này thật tồn tại một người không rõ lai lịch.
Phút chốc, lòng của Cố Nhược Vân có một loại cảm giác không thoải mái, còn mạnh mẽ xuất hiện ra một loại xúc động muốn phá hủy bóng dáng kia, thật giống như, người này là túc địch (kẻ địch nhiều đời) của nàng.... ....... (L: spoil chỗ này, kẻ địch thật đó ~ không phải giống như đâu ~)
Đúng lúc này, một hơi thở âm lãnh truyền đến từ bên cạnh Cố Nhược Vân, nàng sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại, lập tức trông thấy trên khuôn mặt tuyệt thế kia của Thiên Bắc Dạ là vẻ khủng bố nàng chưa từng gặp qua.... .....