"Đại nhân, chúng ta không cần vô nghĩa với nữ nhân này nữa, trực tiếp đoạt lấy Thần Khí trong tay nàng là được!"
Một gã Võ Đế cao cấp Lâm gia nhìn thấy tham lam trong mắt Lâm Phỉ, vì lấy lòng y, phấn đấu quên mình lập tức vọt qua phía Cố Nhược Vân, nhưng mà, y còn chưa tới được trước mặt Cố Nhược Vân, d.đ/lqđ trên thân kiếm Cửu Hoàng đã trào ra vô cùng vô tận lửa nóng, giống như là vô số bàn tay máu chộp tới tên Võ Đế cao cấp kia.
"A a a!"
Tên Võ Đế cao cấp Lâm gia kia còn chưa kịp cầu xin tha thứ, đã bị ngọn lửa ngưng tụ thành bàn tay máu túm vào trong thân kiếm, chỉ để lại tiếng kêu liên tiếp kia.
Tất cả mọi người có thể nhìn thấy được, trong thân kiếm đỏ bừng sáng ngời, Võ Đế cao cấp vừa rồi còn kêu gọi ầm ĩ đang không ngừng giãy dụa, sau đó……. Toàn bộ thân thể đều bị ngọn lửa cắn nuốt.
Thần Khí Cửu Hoàng!
Còn có một biệt danh, là kẻ cắn nuốt!
Hắn cần cắn nuốt lực lượng của cường giả khác để trưởng thành! Mà sở dĩ Cố Nhược Vân có thể cắn nuốt linh hồn của Viêm Long, cũng là bởi vì Cửu Hoàng!
Tất cả mọi người đều bị dọa choáng váng.
Bọn họ chưa từng thấy Thần Khí như vậy, vậy mà có thể cắn nuốt mạng người? Điều này thật rất khủng bố!
Trong lúc nhất thời, không còn có người Lâm gia nào dám can đảm làm chim đầu đàn, tất cả mọi người sợ hãi rụt rè di động về phía sau.
"Một đám đồ vô dụng!"
Lâm Phỉ nhíu mày, ánh mắt dừng ở trên người Cố Nhược Vân.
"Cố Nhược Vân, ta đã nhìn trúng Thần Khí trong tay ngươi, cho nên, vì có thể lấy được nó, ta đây cũng chỉ có thể tự mình ra tay thu thập ngươi!"
Một chút sát khí chợt lóe lên trong con ngươi của Lâm Phỉ, cười lạnh trên mặt của y càng sâu, sau đó không nói thêm lời vô nghĩa gì nữa, thân mình hóa thành một cơn cuồng phong lập tức đánh tiến về Cố Nhược Vân.
Cố Nhược Vân giơ cao Cửu Hoàng cầm trong tay lên, ngay tại nháy mắt Lâm Phỉ xẹt qua trường không hạ xuống, ‘xôn xao’ một tiếng lqd, một kiếm quang màu đỏ như tia chớp rơi xuống, chém về phía ngực của Lâm Phỉ.
Phanh!
Lâm Phỉ vươn cánh tay muốn ngăn cản, nhưng mà kiếm kia quá mức sắc bén, hung hăng đánh lui thân mình y lại mấy bước, phía trên cánh tay máu tươi giàn giụa mà ra, nhiễm đỏ tay áo của y.
"Lực lượng của Thần Khí quả nhiên cường đại, dựa vào một rác rưởi cũng có thể phát huy ra thực lực như vậy, nếu ta chiếm được, thì không biết cường hãn đến mức nào?"
Lâm Phỉ liếm khóe môi, đối với Thần Khí trong tay Cố Nhược Vân, càng là tình thế nhất định.
Y không có dừng lại nhiều, tiếp tục nhằm về phía Cố Nhược Vân.
Ầm!
Rầm rầm rầm!
Nhưng mà, lúc này đây, hiển nhiên y không có vân khí tốt như vừa rồi.
Phía trên thân kiếm Cửu Hoàng quanh quẩn hàn khí lạnh lẽo, thật rõ ràng là bị sự cuồng ngạo của Lâm Phỉ chọc giận, ngay tại khoảnh khắc Lâm Phỉ muốn tới gần Cửu Hoàng, khí thế mãnh liệt bắt đầu khởi động ra, một tiếng nổ lớn, thân thể Lâm Phỉ vốn xẹt qua hư không đột nhiên rơi xuống.
Không sai!
Lâm Phỉ trực tiếp ngã xuống từ không trung!
Giống như là có một bàn tay dùng một cái tát ném y xuống dưới.
Mà sau khi Lâm Phỉ cảm nhận được sức ép lên than, rốt cục đôi con ngươi cao ngạo kia cũng lộ ra vẻ kinh hãi.
"Không! Không có khả năng!" Lâm Phỉ dùng sức bò lên, ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt nói: "Cho dù Thần Khí cường thịnh cỡ nào, thực lực của kẻ kiềm giữ quá yếu, llêquýđônn cũng không có khả năng phát huy ra công hiệu lớn như vậy! Vì sao? Vì sao ta lại chống đỡ không được Thần Khí này?"
Xoát!
Cố Nhược Vân lại giơ Cửu Hoàng trong tay lên, rồi sau đó.... ....
Phụt!
Một cánh tay của Lâm Phỉ bị chém rơi xuống, máu tươi từ chỗ cụt tay bắt đầu chảy ra, nhiễm đỏ mặt cỏ.