Dạ Nặc khinh bỉ nhìn phương hướng mọi người Diệp gia rời đi: "Thật không biết ngu ngốc từ đâu đến, cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng thấy người ngu xuẩn như vậy."
Từ nhỏ hắn đã thấy qua vô số người muôn hình muôn vẻ, nhưng mà lúc này đây Dạ Nặc thật đúng là đại khai nhãn giới (mở rộng tầm mắt)! Nếu lão gia tử nhà mình ở chỗ này, người này sẽ chết không toàn thây trong vòng một phút đồng hồ!
"Chúng ta đi thôi."
Cố Nhược Vân nhún vai, không nói thêm gì lập tức đi về phía trước.
Mạc Ly Ưu nhợt nhạt nâng lên khóe môi, đôi mắt mang theo nồng đậm hưng trí nhìn phương hướng Cố Nhược Vân rời đi, trong lòng xẹt qua một chút suy nghĩ sâu xa.
Không biết vì sao, hắn luôn có một loại cảm giác, có vẻ chân chính cầm quyền Mộ Dung thế gia chính là Cố Nhược Vân!
"Mộ Dung thế gia………." Mạc Ly Ưu hơi hơi nheo lại đôi mắt hẹp dài, đột nhiên, tươi cười trên khuôn mặt trắng bệnh trạng của hắn kia càng sâu: "Có lẽ thám hiểm lúc này đây, sẽ không không thú vị như thế."
Hình như Mai Tuyết cũng có chút kỳ dị, ánh mắt vẫn luôn ngóng nhìn bóng lưng mọi người rời đi, một tia sáng sắc bén chợt lóe lên từ trong mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
"Chúng ta đi!"
Hắc Báo ngược lại là không có nghĩ nhiều, trực tiếp dẫn theo người thế lực ngầm lập tức đi theo phương hướng mọi người rời đi, như thế, những người khác cũng ào ào đi theo bước chân của mọi người, sợ chậm một bước thì cái gì cũng không chiếm được……...
Trong di tích, rất là yên tĩnh.
Đi trên đường thật dài, từ đầu tới cuối đều chỉ vang vọng tiếng bước chân của mọi người.
Phanh!
Bỗng nhiên, mọi người Diệp gia đi tuốt đàng trước không có bất kỳ dấu hiệu gì đột nhiên dừng bước chân, làm cho người ở phía sau trực tiếp đụng vào.
Người nọ xoa đầu bị đụng đau, giận không chỗ phát tiết: "Các ngươi làm cái quỷ gì? Nếu không muốn đi phía trước thì cút ngay, đừng cản đường của chúng ta!"
Bởi vì lúc trước Diệp Phàm gây chuyện, làm cho những người này đều không có cảm tình gì đối với Diệp gia, cho nên thật không khách khí đã mắng đối phương một trận.
Ngay tại trong phút chốc bọn họ muốn vòng qua mọi người Diệp gia đi đến phía trước, cả người đều ngây ngẩn cả người, thân mình không ngừng run run, mắt co lại thành một điểm đen, chợt lại từ từ phóng đại ——
"Cự thú? Không! Không có khả năng, một lăng mộ của Đế Vương, làm sao có thể xuất hiện cự thú lớn như vậy!"
Ở cửa trước mắt, chừng cao mười thước, một con cự thú đang ghé vào cửa, chặn lại toàn bộ cửa, chỉ chừa có một khe hở nho nhỏ.
Nhất là, hung tàn và thị huyết trong mắt cự thú kia, làm tất cả mọi người ở đây không tự chủ được hít một ngụm khí lạnh.
"Cự thú Thiên Phạt! Là Linh Thú tàn nhẫn nhất thời viễn cổ, nghe nói một ngụm của nó có thể nuốt luôn nửa thành trì! Trình độ hung ác này làm người ta giận sôi, vì sao cự thú Thiên Phạt lúc trước đã biến mất, sẽ xuất hiện ở loại địa phương này?" Sắc mặt của Mộ Dung lão gia tử cũng rất là khó coi, tuy rằng ông biết hành động lúc này đây không đơn giản như vậy, lại không nghĩ rằng sẽ gặp phải cự thú Thiên Phạt.
Đây là Linh Thú làm cho ngay cả Võ Đế đều đau đầu, vì sao sẽ xuất hiện ở loại địa phương này?
"Có điểm không đúng!"
Thư sinh cau chặt mày, nhẹ lay động quạt xếp, nói: "Tuy rằng Linh Thú này trợn tròn mắt, nhưng mà, nó còn không có thức tỉnh!"
Ngụ ý, con Linh Thú này ở bên trong ngủ say, nếu bọn hắn đặc biệt cẩn thận, nói không chừng có thể đi qua từ cái khe hở duy nhất kia.
Nhưng mà, nếu thất bại, con cự thú này sẽ bừng tỉnh, mà tất cả mọi người ở đây sẽ chết ở trong tay nó.
Như thế, là tiến, hay là lui?
"Ta đi trước thử xem đi."
Cố Nhược Vân khẽ cau mày, càng đến gần di tích, nàng càng cảm thấy bên trong có cái gì đó đang hấp dẫn nàng.