Mục lục
[Dịch] Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm thanh Ôn Ngạn ôn nhuận trước sau như một, làm cho người nghe xuân tâm nhộn nhạo.

" Đúng rồi, lúc trước ta đụng phải một người quen, ta nghĩ ông ngoại cũng rất muốn nhìn thấy nàng, nên đã tự chủ trương đem nàng tiến vào."

Giang lão cười khổ một tiếng, người hắn hiện giờ muốn nhìn thấy cũng chỉ có Cố Nhược Vân mà thôi.

Lúc trước, nha đầu đó vì cứu hắn cùng Cổ lão đã tang thân dưới biển lửa, sống chết không biết! Cho nên, mặc kệ Ôn Ngạn mang người nào đến, đều không thể làm hắn vui vẻ.

Giang lão vừa định muốn mở miệng, một đạo âm thanh hờ hững truyền đến, làm thân hình già nua của hắn đột nhiên chấn động.

" Giang lão, đã lâu không gặp, thần sắc của ngươi thoạt nhìn không được tốt."

Lạch cạch!

Hai tay Giang lão run rẩy làm rơi quân cờ lên bàn cờ, phảng phất không thể tin ngẩng đầu, tầm mắt dừng trên bộ thanh y đứng bên người Ôn Ngạn. Ánh mắt ban đầu khiếp sợ, kinh ngạc dần dần chuyển biến thành vui mừng như điên, xôn xao đứng lên, âm thanh già nua bởi vì kích động mà run rẩy.

" Cố nha đầu? thật là ngươi?"

Nàng không có chết?

Sao có thể? Rơi xuống biển lửa, sao có thể còn chưa chết?

Ôn Ngạn có chút nghi hoặc, ánh mắt chuyển động giữa Giang lão cùng Cố Nhược Vân.

Hắn đã sớm biết ông ngoại nhìn thấy Cố Nhược Vân nhất định hưng phấn, không nghĩ rằng sẽ hưng phấn đến loại trình độ này.

Chuyện này hoàn toàn không đúng a~~!

Cố Nhược Vân nhẹ nhàng cười: " Là ta."

" Ngươi......" Giọng nói Giang lão tràn ngập không thể tin tưởng, " Ngươi không có chết?"

" Ta mạng lớn," Cố Nhược Vân nhún vai, " Cho nên, còn sống thì như thế nào? Chẳng lẽ Giang lão hy vọng ta chết trong biển lửa kia sao?"

Ngược lại một câu nói này của nàng, làm cho Giang lão tin sự thật này!

" Ha ha ha!"

Thời điểm Ôn Ngạn nghi hoặc thì lão gia hỏa khôi phục bình tĩnh, một đạo tiếng cười sang sảng trong miệng phát ra.

Tiếng cười mang theo hưng phấn, vang vọng toàn bộ Giang gia.

" Cố nha đầu, ngươi thật sự còn sống! Ngươi có biết ngày đó đã hù chết ta cùng Cổ lão, ngay cả tôn tử kia nghe ta nói chuyện này đã mất tinh thần một thời gian, gần đây mới bắt đầu hăng hái tu luyện."

Thật lâu sau, Giang lão thu liễm tiếng cười, thở dài.

Nhưng trên mặt hắn không cách nào che giấu hưng phấn.

Cố Nhược Vân nếu thực sự vì bọn họ mà chết, cả đời này hắn cùng Cổ Lão sẽ sống trong áy náy! Nhiều hơn chính là tiếc hận! Nàng là thiên tài tuyệt thế như vậy, vốn không nên mất đi! Chỉ cần nàng sống sót, chung quy có một ngày, trên đại lục này nàng sẽ đứng đầu thiên hạ.

" Ông ngoại," Ôn Ngạn không hiểu chuyện gì nhìn Giang lão, " Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lời ngươi vừa nói có ý tứ gì? Trước đây Cố cô nương đã xảy ra chuyện gì?"

" Ai da," Giang lão than mạnh một tiếng, " Lúc trước ta cùng Cổ lão vì tìm kiếm thần khí mà gặp nguy hiểm, vốn dĩ Cố nha đầu có thể chạy trốn, nhưng vì cứu chúng ta mà rơi vào biển lửa dung nham, nếu không nhờ có nàng, phỏng chừng người chết sẽ là chúng ta."

Ôn Ngạn như thế nào cũng khô nghĩ tới, lúc trước còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, ánh mắt cảm kích nhìn về phía Cố Nhược Vân.

" Cố cô nương, ngươi đã cứu ông ngoại ta một mạng, không nghĩ tới lại cứu thêm lần nữa, tình nghĩa lớn như vậy. Sợ là cả đời chúng ta cũng không thể báo đáp."

Cố Nhược Vân cười cười, cũng không nói lời nào.

Phải biết rằng, mục đích của nàng cũng không đơn giản như vậy, toàn bộ Bắc Tạp lãnh địa, mới là mục tiêu nàng muốn có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK