Ai nói ta luyện chế thất bại?
Tất cả mọi người đều choáng váng ở tại chỗ, không rõ Cố Nhược Vân nói câu này là có ý tứ gì! Dược đỉnh đã nổ mạnh, chẳng lẽ không phải là luyện chế thất bại?
Rất nhanh, Bạch Trung Thiên đã hỏi ra nghi vấn trong lòng mọi người: "Không phải ngươi luyện chế đan dược thất bại làm dược đỉnh nổ mạnh sao?"
"Người nói dược đỉnh?" Cố Nhược Vân sờ sờ mũi, nhún vai, nói: "Đó là vì chất lượng dược đỉnh này quá kém, lqđ không chịu nổi uy lực khi đan dược thành đan, tự nhiên sẽ nổ mạnh, nhưng mà cũng may trước đó ta cũng đã luyện thành đan!"
Khi nói lời này, nàng mở bàn tay ra, ở trong lòng bàn tay như ngọc kia, ba viên đan dược màu xanh biếc tản mát ra ánh sáng trong suốt, mà từng luồng đầy đủ linh khí tán phát ra kia, làm cho người chung quanh đều cảm giác được linh khí trong cơ thể mình dâng lên vài phần.
Cho dù chỉ là dâng lên vài phần, lại như là một tiếng sét động trời, hung hăng nổ vang trong đám người.
"Đan dược? Kia thật là đan dược? Điều này sao có thể? Nha đầu kia thật sự biết luyện đan?"
"Chuyện ngay cả Phong trưởng lão cũng thất bại, nàng vậy mà thành công, hơn nữa không cần bất luận kẻ nào trợ giúp, này……. Này đâu chỉ là thiên tài, quả thực chính là biến thái!"
"Ta có thể xác định, kia quả thật là đan dược! Bởi vì ngay tại chớp mắt nàng lấy đan dược ra kia, ta đã ngửi thấy được hơi thở đan dược tản mát ra, khiến cho linh khí trong cơ thể ta dâng lên vài phần, nếu nuốt đan dược này vào, ta đây chẳng phải là lập tức đột phá sao?"
Ầm!
Phía trên quảng trường, tất cả mọi người bị tin tức này nổ thất điên bát đảo, ánh mắt nhìn lòng bàn tay của Cố Nhược Vân, đều thiếu chút rớt xuống, trên toàn bộ quảng trường đều có thể nghe được âm thanh nuốt nước miếng!
Phải biết rằng, đây chính là đan dược.
Mà hôm nay tất cả Y Sư bọn họ đều may mắn có mặt tại đây thấy được đan dược xuất thế! Đây là vinh quang cỡ nào? Cho dù không được gì rời đi Dược Tông, bọn họ cũng có tư bản khoe ra!
Ánh mắt Phong Tiêu Tiêu vẫn luôn khóa chặt Cố Nhược Vân, trong mắt đẹp lộ ra ánh sáng làm người không thể xem hiểu, cũng không biết rốt cục giờ phút này trong lòng nàng ta đang nghĩ cái gì!
Nhưng mà, ở bên trong đây, khiếp sợ nhất chính là Phong trưởng lão.
Đúng vào lúc này, lão bỗng nhiên nhớ tới những lời lúc trước Cố Nhược Vân nói với lão! Nhất thời phía trên khuôn mặt luôn cao ngạo kia nhiễm lên một chút xấu hổ! Còn có vẻ chấn phục thật sâu.
"Lúc trước ta đã nói với ngươi," Cố Nhược Vân nhìn Phong trưởng lão, nhàn nhạt nói: "Ngươi luyện chế đan dược thất bại, đó là ngươi vô năng! Không có quan hệ với sư phụ ta! Ông chỉ tạm thời làm trợ thủ của ngươi, lại không có nghĩa là ngươi có thể đẩy tất cả trách nhiệm đến trên đầu ông! Ta cũng tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào nói xấu sư phụ ta."
Mặt Phong trưởng lão lộ vẻ xấu hổ, có chút quẫn bách xoa xoa tay: "Này…... Này.... ...."
Nói một lúc lâu, cuối cùng trừ bỏ một chữ ‘này’ ra, rốt cuộc lão cũng nói không nên lời gì.
"Sư phụ."
Cố Nhược Vân quay đầu nhìn về phía Bạch Trung Thiên, mỉm cười: "Đồ nhi không nhục sứ mệnh, rốt cục luyện chế thành công."
Loại thời điểm này, Bạch Trung Thiên trừ bỏ kinh ngạc đối với đồ đệ của mình ra, càng nhiều hơn chính là tự hào! Bởi vì đồ đệ này của ông! Thành tựu của đồ đệ càng lớn, người làm sư phụ ông đây càng cảm thấy kiêu ngạo.
Nhưng mà.... .....
"Ha ha," Bạch Trung Thiên cười ‘ha ha’, có chút lấy lòng nói: "Đồ nhi ngoan, con có thể dạy luyện đan thuật kia cho vi sư hay không? Vi sư cũng muốn đích thân luyện chế đan dược."