Nghĩ đến đây, Bạch Hướng Thiên nhịn không được trào phúng Thiên Khải Tôn Giả bên cạnh một câu: "Thiên Khải Tôn Giả, xem ra đánh cuộc giữa chúng ta, ngươi thua……."
Thiên Khải Tôn Giả hừ hừ, không nói gì, tầm mắt của ông vẫn luôn nhìn Cố Nhược Vân, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Nha đầu kia, hành vi lần này quả thật có chút xúc động, cũng không biết là chuyện gì kích thích nàng, làm cho nàng làm ra loại quyết định này.
"Nếu mấy vị trưởng lão đều không có ý kiến," Thành chủ chuyển mắt nhìn mọi người trên quảng trường, nói: "Vậy thì làm theo như lời của nàng đi! Nếu có ai muốn khiêu chiến nàng thì có thể lên đài, chỉ cần đánh bại nàng, thì Đông Phương thế gia sẽ không có tư cách tham gia thí luyện nữa."
"Ta đến."
Vừa dứt lời, một nữ tử đi ra từ trong Y Môn, cao ngạo nâng cằm, khóe miệng mang theo cười lạnh: "Nàng, do ta đến chiến bại!"
"Ngươi?"
Cố Nhược Vân nhìn xuống nữ tử đứng ra, vươn một ngón tay lắc lắc ở trước mặt, âm thanh thanh lãnh như ánh trăng, nhàn nhạt vang lên: "Ngươi không có tư cách chiến đấu với ta."
Xôn xao!
Lời nói cuồng vọng này, làm cho tất cả mọi người Y Môn nổi giận, nhất là nữ tử bị Cố Nhược Vân nhận định là không có tư cách kia, lqd khuôn mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta không có tư cách thì ai có tư cách? Chẳng lẽ ngươi còn muốn chiến đấu với Vinh Nguyệt sư tỷ?"
"Không không không."
Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: "Ta không có nói ta muốn chiến đấu với Vinh Nguyệt……...."
Nghe vậy, cười lạnh trên mặt nữ tử kia càng sâu, nâng cằm tuyết trắng cao ngạo nhìn Cố Nhược Vân.
Coi như nữ tử này còn tự mình biết mình, biết nàng không phải là đối thủ của Vinh Nguyệt sư tỷ!
Ngay tại khoảnh khắc nữ tử muốn trào phúng ra tiếng, tiếng nói của Cố Nhược Vân dừng một chút, trên khuôn mặt thanh tú vẫn không có cảm xúc gì.
"Bởi vì nàng, cũng không có tư cách!"
Bởi vì nàng, cũng không có tư cách!
Ầm!
Lời này như là sấm sét đánh xuống, nổ vang ở trong đám người, ánh mắt mọi người nhìn về phía Cố Nhược Vân đều thay đổi, trong kinh ngạc mang theo khinh bỉ, còn có rung động không cách nào che giấu kia……....
Rốt cuộc cần bao nhiêu dũng khí, mới có thể làm cho nàng nói ra loại lời nói này?
Chỉ sợ ngay cả Tá Thượng Thần Huyền Âm Điện, cũng không nhất định có thể thoải mái nói ra như vậy! Nhưng lá gan của nàng lại đủ lớn, l^qđ ngay cả đệ nhất nhân của Y Môn - Vinh Nguyệt đều không để vào mắt.
Giờ này khắc này, sắc mặt của Vinh Nguyệt lạnh như băng, trên người giống như có thể tản mát ra từng trận khí lạnh, đông không khí quanh thân thành băng.
"Ngươi nói ta không đủ tư cách chiến đấu với ngươi?"
Vinh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thẳng thiếu nữ đứng ở trên đài, vẻ mặt lạnh lùng hỏi.
Qua nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ còn chưa có ai dám nói ra loại lời nói này!
Tốt!
Thật sự tốt!
Một khi đã như vậy, vậy mình khiến cho nàng hiểu rõ thế nào là thiên tài chân chính.
"Đúng vậy."
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt: "Ngươi quả thật không có tư cách."
"Tốt, hi vọng ngươi nhớ kỹ lời nói hôm nay của ngươi."
Vinh Nguyệt hung hăng hít một hơi thật sâu, khuôn mặt ngưng kết thành băng: "Cố Nhược Vân, ta biết là ngươi muốn dùng phép khích tướng làm cho ta chiến đấu với ngươi, không thể không nói, ngươi thắng, ngươi đã muốn thua ở dưới tay của ta, vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!"
"Phép khích tướng? Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, ta chỉ là ăn ngay nói thật, ngươi không có tư cách đối chiến với ta," Cố Nhược Vân giống như không nhìn thấy khuôn mặt càng thêm lạnh lùng của Vinh Nguyệt, tiếp tục nói: "Nếu các ngươi thật sự muốn chiến đấu với ta mà nói, llqqdd như vậy đi, toàn bộ người Y Môn các ngươi đều lên đi, ta muốn tốc chiến tốc thắng (đánh nhanh thắng nhanh)."
Cố Nhược Vân nhún vai, giọng điệu hơi có chút bất đắc dĩ nói.