Nhìn khuôn mặt tuyệt thế của nam nhân, trong lòng Cố Nhược Vân chảy qua một dòng nước ấm, khuôn mặt thanh tú cũng không tự chủ được nâng lên một chút tươi cười: "Kỳ thực cũng không phải chuyện rất khó hoàn thành gì, ta muốn chàng đi đón Ngọc nhi lại đây, lee~lqđ lấy cước trình của chàng hẳn là sẽ rất nhanh, sau khi đám người đến đông đủ chúng ta sẽ đi Hạ gia, hiện giờ ta đã chiếm được tất cả chứng cứ, cũng sẽ không cần băn khoăn Kim Đế và Mạc Thượng Phi sẽ giúp đỡ Hạ gia."
Đây mới là vấn đề nàng lo lắng.
Đương nhiên, không phải nàng lo lắng đánh không lại Kim Đế, mà là, nàng không muốn đối đầu với Kim Đế, vì nguyên nhân này mới luôn không ra tay với Hạ gia.
"Ngày mai ta đây xuất phát, trong vòng ba ngày sẽ về đến."
Thiên Bắc Dạ tha thiết mong nhìn Cố Nhược Vân, đáng thương hề hề nói: "Vân Nhi, chúng ta đã lâu như vậy không có gặp mặt, nàng hẳn là sẽ không nhẫn tâm đuổi ta đi luôn hôm nay chứ?"
"Tùy chàng."
Cố Nhược Vân nhún vai, không nhìn Thiên Bắc Dạ nữa.
Thời gian yên tĩnh.
Ánh trăng thanh lãnh chiếu vào từ ngoài cửa sổ, dừng ở trên người nữ tử, giờ này khắc này, Cố Nhược Vân cảm nhận được không khí yên tĩnh, không biết vì sao trái tim nhịn không được đập mạnh lên. Nàng há miệng muốn nói chuyện, lại vào lúc này, một bàn tay duỗi đến từ phía trước, kéo nàng vào trong một cái ôm ấm áp.
Nam nhân rũ mắt nhìn chằm chằm nữ tử trong lòng, môi đỏ mọng nâng lên một độ cong, lúc này, mắt đỏ tràn ngập dịu dàng, một đầu tóc bạc càng thêm thanh lãnh ở dưới ánh trăng.
Hắn đẹp giống như đi ra từ trong họa, làm cho người không thể dời ánh mắt của mình.
"Vân Nhi, đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ, được không?"
Cảm nhận được nữ tử trong lòng bỗng nhiên cứng ngắc thân thể, tươi cười trên mặt nam nhân càng thêm tuyệt mỹ, lqđ ngón tay thon dài nhẹ lướt qua một đầu tóc đen của nữ tử kia.
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, khi lại mở mắt, trong đôi mắt thanh lãnh xuất hiện vẻ kiên định.
Nàng ngửa đầu nhìn nam tử trước mặt, đôi mắt hàm đầy ý cười.
"Được!"
Thiên Bắc Dạ vui vẻ nở nụ cười, nụ cười này, đẹp giống như hoa Bỉ Ngạn nở rộ, nhẹ giọng nói: "Vân Nhi, chúng ta đây đi ngủ thôi, sáng mai, ta đi Tây Linh đại lục, đón hắn đến."
Nói xong lời này, hắn lập tức chặn ngang bế Cố Nhược Vân lên, nhẹ nhàng đặt ở trên giường.... .......
Đêm nay, Cố Nhược Vân không thể tiến vào giấc ngủ, tinh thần vẫn luôn mang theo khẩn trương, nhưng mà cũng may nam nhân chỉ xoay người ôm nàng vào trong lòng, cũng không có làm ra hành động vượt khuôn nào, như thế làm cho Cố Nhược Vân an lòng xuống.
Hôm sau.
Sáng sớm.
Hai người đang ngủ, đột nhiên bị một tiếng trầm đục làm bừng tỉnh, rồi sau đó nghe được một tiếng nổi giận.
"Nha đầu thối nào dám giả mạo đồ đệ của lão tử? Lăn ra đây cho lão tử ******!"
Đối với Cố Nhược Vân mà nói, giọng nói này vô cùng quen thuộc.
Cho nên, nàng vội vàng mở mắt, ánh mắt nhìn về phía lão giả mặc áo bào trắng nổi giận đùng đùng giết vào.
"Sư phụ?"
Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, nhanh chóng thống khoái bò lên từ trên giường, trong lòng tràn ngập vui sướng, thế nào nàng cũng không nghĩ tới lão gia hỏa Y thánh này sẽ đến nhanh như vậy, thật sự ở ngoài dự đoán của nàng.
Bạch Trung Thiên liếc mắt một cái lập tức thấy nữ tử trên giường, giận tím mặt, một quyền lập tức đánh qua.
"Nha đầu thối, ngươi mẹ nó xưng ai là sư phụ?"
Ầm!
Lại vào lúc này, một tia sáng màu đỏ hiện lên, chắn trước mặt Cố Nhược Vân.
Bạch Trung Thiên không phòng bị một cái lập tức lui về sau mấy bước, lqd kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía hồng y nam tử tóc bạc kia, mặt mày dần dần ngưng trọng lên.