Chỉ là Phượng Hoàng này, có phải là quá nhỏ hay không?
Tiểu Phượng Hoàng vuốt vuốt đôi mắt đang còn buồn ngủ, đôi mắt xinh đẹp như là đá quý màu tím mở ra, có chút mê mang nghi ngờ mà nhìn Cố Nhược Vân.
Sau đó, “vèo” một tiếng liền từ trong tay của Cố Nhược Vân nhảy xuống, rơi trên mặt đất, rất nhanh trên người nó đã bao phủ một luồng tử quang (*), luồng tử quang đó vây xung quanh cơ thể của nó, dần dần lan toả ra. Một lát sau, tử quang dần dần biến mất, một tiểu nam hài tầm năm, sáu tuổi hiện ra trước mặt Cố Nhược Vân.
Chỉ thấy đứa bé này mặc tử bào (**), chính giữa trán có hình một ngọn lửa màu tím, làm cho dung nhan vốn khiến người khác phải trầm luân nay càng kinh diễm. Làn da trắng nõn phấn nộn, đôi mắt ngây thơ bởi vì tràn ngập tử sắc mà trở nên tà mị, xinh đẹp khiến trái tim người khác phải rung động.
"Tử Tà?" Cố Nhược Vân kinh ngạc nhìn tiểu nam hài mặc tử bào trước mặt, trong ánh mắt tràn đầy sự lo nghĩ: "Ngươi là Tử Tà sao?"
"Đúng vậy, đây là ta lúc ở thời kỳ ấu niên." Tiểu nam hài nhẹ gật đầu, con mắt xinh đẹp như bảo thạch cười tủm tỉm nhìn Cố Nhược Vân.
"Như vậy, ngươi quả thật là Tử Tà rồi, chẳng qua ngươi có nhận ra ta là ai không?" Cố Nhược Vân nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía tiểu nam hài. Sau khi Linh thú chết, không biết là có thể giữ lại ký ức hay không?
Trong mắt tiểu nam hài xẹt qua một tia cười tà mị, trong nháy mắt khi Cố Nhược Vân còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, môi mỏng ấm áp không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, hôn lên mặt nữ nhân...
"Rất thơm!" Tử Tà cười một tiếng, nụ cười đó thật âm hiểm tà mỹ, nháy mắt nhìn Cố Nhược Vân.
“Rầm!” Cố Nhược Vân sững sờ, nàng không còn suy nghĩ được bất kể điều gì. Đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần, trực tiếp liền nắm lấy cổ áo của hắn, ném hắn ra ngoài cửa. Thân thể nho nhỏ của Tử Tà vừa vặn đụng phải Linh Tiêu đang định đến báo cáo tình huống cho Cố Nhược Vân.
“Ách...” Linh Tiêu bị thân thể Tử Tà va vào, còn không kịp phản ứng đã ngã nhào trên mặt đất, hắn xoa xoa cái đầu không rõ trên người mình, mặt mùi trần đầy nghi hoặc:
"Cái này... đây là tình huống gì vậy? A, sao lại có mùi vị quen thuộc ở đây nhỉ? Ngươi... ngươi là Tử Tà đại nhân?" Cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người mình, sắc mặt Linh Tiêu bỗng nhiên đại biến, “xoát” một tiếng liền lùi lại phía sau, ánh mắt có chút hoảng sợ nhìn về phía thân thể nho nhỏ đằng kia.
"Tử Tà đại nhân, người đã phá vỡ vỏ trứng, thoát ra rồi sao?"
Tử Tà nhíu mày, con mắt màu tím xuất hiện một tia sáng, cũng không có nói gì thêm ánh mắt một lần nữa lại rơi xuống trên người Cố Nhược Vân.
"Linh Tiêu, ngươi tới thật đúng lúc." Cố Nhược Vân xoa cái trán đang có chút đau nhức.
"Tử Tà là đang làm sao? Sống lại một lần, vì sao ta lại có cảm giác ngay cả tính cách của hắn cũng phát sinh biến hoá?"
"Điều này..." Ánh mắt Linh Tiêu thận trọng nhìn Tử Tà: "Chủ nhân, Tử Tà đại nhân vừa phá xác mà ra, cho nên ngài ấy vẫn đang ở thời kỳ ấu niên. Thời kỳ ấu niên cũng giống như là thời kỳ nhi đồng của nhân loại, tính cách lúc ấu niên và thành niên cũng không giống nhau. Cho dù Linh thú cường đại có thể bảo trì ký ức từ kiếp trước, nhưng dù sao Tử Tà đại nhân đã biến nhỏ rất nhiều, nên cách xử sự với người khác tất nhiên là sẽ khác so với lúc trưởng thành."
Sắc mặt Cố Nhược Vân lập tức đen lại, nói cách khác, bây giờ Tử Tà cũng chỉ giống như một tiểu hài tử của nhân loại?
"Vậy bao giờ thì hắn mới trưởng thành?" Cố Nhược Vân vuốt vuốt cằm. Nàng không nghĩ tới, Tử Tà vừa phá xác mà ra, thực lực của hắn đã là... Võ Đế? Khó trách thượng cổ Phượng Hoàng lại được mệnh danh là vương của các loại Linh thú, hắn chính là vương giả của Linh thú! Ngay cả khi đang ở thời ấu niên, Tử Tà đã có lực lượng cường đại như thế. Vậy nếu hắn trưởng thành thì sẽ còn cường đại đến mức nào?
***
(*) Tử quang: ánh sáng, hào quang màu tím.
(**) Tử bào: áo bào màu tím