Mục lục
[Dịch] Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đáng thương cho Lam Chước lại lần nữa lựa chọn tin tưởng lời nói Bạch Âm, cũng liền định trước cho hắn một kết cục bi thảm!

" Lam Chước, ngươi có biết hay không, Cố Nhược Vân vì sao lại sống sót đi tới nơi này?" Ánh mắt Bạch Âm lập lòe vài cái, cười lạnh mở miệng, " Sau khi ta biết được tin tức nàng đang ở Chủ Thành, đã suy xét mấy ngày và cho ra một kết quả!"

Lam Chước ngẩn người, chớp mắt nhìn Bạch Âm, chờ đợi nàng nói tiếp.

Âm thanh Bạch Âm càng thêm lạnh lẽo, giống như sương: " Nếu ta không có đoán sai mà nói, bên trong dung nham kia khẳng định có thần khí tồn tại, nói không chừng hiện giờ Cố Nhược Vân đã có được thần khí kia."

Thần khí?

Hai chữ này rơi vào trong lòng Lam Chước, làm trái tim hắn run rẩy một chút, tiếp theo sau đó trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên tia tham lam.

Đối với mọi người trên đại lục, sự tồn tại của thần khí cũng quan trọng như đan dược!

Nếu có thể đem thần khí kia tới tay, từ nay về sau trong Bắc Tạp lãnh địa sẽ không có ai dám không thần phục hắn?

Bạch Âm hiển nhiên biết được suy nghĩ trong lòng của Lam Chước, bất giác cười lạnh một tiếng: " Lam Chước, ngươi cũng đừng quá xem trọng thần khí, nếu thực lực của ngươi quá kém, thần khí ở trong tay ngươi không thể phát huy tác dụng to lớn của nó! Cho nên, thanh thần khí này hẳn là đưa cho lĩnh chủ đại nhân, nếu lĩnh chủ đại nhân có được thanh thần khí này, thực lực của hắn sẽ tăng trưởng thêm vài lần! Lúc đó, ngươi cũng có không ít chỗ tốt."

Nàng chỉ cần có được thanh thần khí kia, sau đó lại tặng cho lĩnh chủ, lĩnh chủ tất nhiên sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt khác.

Nói không chừng, nàng còn có thể một lần nữa trở lại bên người lĩnh chủ.

Nghĩ đến đây, trên mặt Bạch Âm không nhịn được hiện lên một nụ cười, ánh mắt kia không còn lạnh lẽo như ban đầu, ngược lại nở rộ như bạch liên giống như cảnh đẹp ý vui.

Lam Chước cũng không có chú ý đến tươi cười trên mặt Bạch Âm, mà lại lâm vào trầm tư, thật lâu sau hắn nhu hạ quyết tâm, một tia âm ngoan từ đáy mắt hắn xẹt qua.

Nếu phải đối phó Cố Nhược Vân, lão gia chủ khẳng định sẽ không đồng ý! Nhưng hiện tại, hắn cũng chỉ có thể buộc lão gia chủ đồng ý!

....................

Đại sảnh, nghị sự.

Lam Chước sau khi rời khỏi phòng Bạch Âm, liền triệu tập toàn bộ gia tộc hội nghị, phải biết rằng, năm đó hắn có thể ngồi lên cái ghế gia chủ của Lam gia, các trưởng lão đã từng nâng đỡ hắn cũng thoát không khỏi quan hệ.

Mà muốn bức bách lão gia tử, cũng chỉ có một biện pháp như vậy.

" Lam Chước, hôm nay ngươi tìm chúng ta tới, là có chuyện gì cần thương lượng với chúng ta?"

Lúc này, giữa phòng hội nghị, một lão giả qua tuổi thất tuần ngồi ngay ngắn trên ghế dựa, một thân trường bào xanh đen, làm tăng thêm cho hắn vài phần tinh thần.

Lão giả này là đại trưởng lão Lam gia, cũng chỉ đứng sau lão gia chủ.

( thật ra đại trưởng lão này có tên là thình lình, ta ko biết thế nào cho đẹp nên lược ra. Sorry ;-()

Hắn là trưởng lão đứng đầu đoàn, trong gia tộc rất có tiếng nói, chỉ sợ lão gia chủ cũng phải thương lượng với hắn vài phần

" Các vị trưởng lão, nói vậy các ngươi cũng đã nghe được sự tình Cố Nhược Vân là chủ nhân của Dược Phủ!" Trong mắt Lam Chước hiện lên một tia âm ngoan, " Lúc trước ta phụng mệnh phụ thân, tiến đến lấy lòng Cố Nhược Vân, ai ngờ Cố Nhược Vân kia không biết trời cao đất dày, không đem tứ đại thế lực chúng ta ở Chủ Thành để vào mắt! Càng kiêu ngạo công bố muốn đem tứ đại thế lực chúng ta nhổ tận gốc! Ta tức giận quá, cho nên cùng người của Cố Nhược Vân xảy ra xung đột."

Lão gia chủ đột nhiên sắc mặt biến đổi, phải biết lời nói của Lam Chước lúc trước cùng hiện tại không giống nhhau.

Thời gian trước, Lam Chước nói thủ hạ Cố Nhược Vân mắt chó nhìn người, muốn nửa gia sản Lam gia, hiện tại lại biến thành nhổ cỏ tận gốc, trong lời có bao nhiêu phần sai chỉ có hắn rõ ràng nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK