Cho nên, vì không muốn làm nữ nhi của tiểu thiếp, ả không tiếc tự mình hạ độc giết hại mẫu thân của mình! (L: quá độc ác)
Chỉ có sau khi tiện nhân kia chết, ả mới có thể thoát khỏi thân phận nữ nhi của tiểu thiếp này!
Quả nhiên đúng như ả suy nghĩ, sau khi mẫu thân chết, ả bơ vơ không chỗ nương tựa, bị người bắt nạt, nương của Mộ Dung Yên nhìn không được, thu ả vào dưới gối nuôi nấng.
Nhưng mà, lúc đó Mộ Dung Yên thường xuyên dùng mắt lạnh nhìn mình, vì đạt được cảm tình của ngu ngốc này, ả mới dùng toàn bộ tiền tích tụ mướn một hung thủ ám sát Mộ Dung Yên.
Thời khắc mấu chốt, ả lập tức xông ra chắn một kiếm vì Mộ Dung Yên!
Từ đó về sau, ngu ngốc kia lập tức thay đổi thái độ, thấy trưởng lão gia tộc khinh thường ả, không tiếc tránh ở phía sau màn ra chủ ý vì ả! Cho ả tất cả công lao!
Đáng tiếc là, Mộ Dung Yên vĩnh viễn đều sẽ không biết, phụ mẫu của nàng cũng bị ả ám hại! Ngay cả lão gia tử bị thương cũng có liên quan đến ả!
Ai bảo những người này đều thiên vị Mộ Dung Yên, không diệt trừ bọn họ, bản thân vĩnh viễn không cách nào đi lên chủ vị của Mộ Dung gia.
Cho dù Mộ Dung Yên chết, bọn họ cũng sẽ không giao vị trí gia chủ cho ả!
Nhưng mà, cả đời này cũng sẽ không có người biết, cái chết của phụ mẫu Mộ Dung Yên có liên quan đến ả.
Bởi vì năm đó bọn họ chết, ả mới chỉ mười tuổi!
Một đứa nhỏ mười tuổi sẽ có tâm cơ gì? Nhưng bọn hắn lại sẽ không biết, nhiều năm chịu đãi ngộ không bình đẳng, đã sớm làm cho tâm lý nho nhỏ của ả vặn vẹo, cho dù giết người lại như thế nào, vì đạt được mục đích, ả có thể không từ thủ đoạn.
Buồn cười nhiều năm như vậy, Mộ Dung Yên vẫn luôn coi kẻ thù giết phụ mẫu là người thân! Vì ả, năm đó còn không tiếc đối nghịch với vô số người, hơn nữa còn nâng ả đến vị trí hiện giờ.
Mà mình, lại bị mắng là bao cỏ vô số năm!
"Ha ha……..."
Bạch Tử cười lạnh hai tiếng, vừa định mở miệng chỉ trích Mộ Dung Yên, thì đúng lúc đó, mắt thấy hai người đi ra từ trong hội đấu giá.
Đó là hai lão giả, một vị hồng y tóc bạc, anh khí bừng bừng, khi đi đường thì bên người mang gió, y bào bay múa, chỉ nhìn ông cũng có thể cảm giác được khí thế bức người kia. Mà một vị khác lại là một bộ áo lam, l.q.d lịch sự nho nhã, trên khuôn mặt già nua mang theo tươi cười ấm áp, làm cho người ta giống như được ánh mặt trời gột rửa, cả người thư sướng.
Bạch Tử ngây ngẩn cả người, tuy rằng y cũng không nhận biết hồng bào lão giả (ông lão mặc áo bào đỏ) kia, nhưng lại biết một vị khác.
Hội trưởng hội đấu giá Hắc Vân, Vân Lạc!
Cũng là người y muốn tìm khi đến Hắc Nham Thành lần này!
Nghĩ đến đây, Bạch Tử tính toán tạm thời buông tha mấy người Cố Nhược Vân, sửa sang lại vạt áo tính toán đi lên phía trước.
Cùng lúc đó, Dạ Nặc cũng phát hiện hai lão giả đi ra khỏi hội đấu giá, lập tức giống như con thỏ nhỏ bị sợ hãi ‘xoẹt’ một tiếng lập tức trốn phía sau Cố Nhược Vân.
"Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta……..."
Ở trong lòng Dạ Nặc yên lặng lặp đi lặp lại mấy từ, giờ khắc này, hắn thực hận không thể biến thành mình một người trong suốt, bất luận kẻ nào cũng không nhìn thấy hắn.
Đáng tiếc, không như mong muốn ——
Ngay tại lúc Dạ Nặc tận lực thu nhỏ lại cảm giác tồn tại của mình, rốt cục ánh mắt của vị hồng y lão giả kia cũng chuyển tới. Vẻ mặt của ông đầu tiên là giật mình sau đó cả người đều giống như một con sư tử nóng giận, tức giận chửi ầm lên nói: "Tiểu tử thối bên kia, ngươi không cần trốn, lão tử đã nhìn thấy ngươi, lăn ra đây cho ta!"
Bước chân vừa bước ra của Bạch Tử ngừng lại, có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm hồng y lão giả.
Bởi vì y vừa khéo đứng sau lưng Dạ Nặc, vì vậy một câu nói này của Dạ Lan, y tưởng đang nói với y….....
Cho nên, y hoàn toàn bị dọa.