"Còn có người ngồi ở trên xe lăn kia, là gia chủ Mạc gia Mạc Ly Ưu! Từ nhỏ hắn đã có tật ở chân, chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn đi lại, người đừng thấy hắn lớn lên trắng trắng non mềm, kỳ thực đã là một lão quái vật hơn chín mươi tuổi, chỉ là hắn có trú nhan thuật, cho nên mới có vẻ trẻ tuổi như thế, hơn nữa Mạc Ly Ưu này cũng coi như người kì ba, cả đời không lập gia đình, chỉ ở ba năm trước thu một nghĩa tử." (L: xinh đẹp như thể chả lẽ để xưng ông? Huhu, thôi cứ để hắn nhé ~)
Mạc Ly Ưu?
Cố Nhược Vân nhướng mày, con ngươi thanh lãnh nhìn về phía nam tử ngồi trên xe lăn kia, không biết vì sao, trên người nam tử này cho nàng một loại cảm giác rất là kỳ quái, lại nói không nên lời rốt cục là chỗ nào kỳ quái.
Hình như nam tử đã nhận ra ánh mắt của nàng, nhìn lại phía nàng, khuôn mặt tuấn mỹ bệnh trạng lộ ra một chút tươi cười, tươi cười kia giống như là ánh sáng mặt trời bắn vào trong lòng, ấm áp cả trái tim.
"Một người khác, chính là hồng y mỹ phụ (phụ nhân xinh đẹp mặc đồ màu đỏ) kia, đến từ một trong ba thế lực lớn Hắc Nham Thành – Mai gia, nàng chẳng những là một cường giả Võ Tôn, còn là một vị Y Sư siêu cường!" Mộ Dung lão gia tử nhìn hồng y mỹ phụ, than nhẹ một tiếng, nói: "Chỉ là đáng tiếc, tính tình Mai đại nhân cao ngạo, muốn thỉnh cầu nàng ra tay chữa trị cực kì khó khăn, mà đời này nàng có hai cái ham thích, thứ nhất chính là diễn tập y thuật, thứ hai chính là thích mĩ nam! Trừ phi ngươi có được y thuật cao hơn nàng, hoặc là ngươi có thể đưa cho nàng tuyệt thế mĩ nam, nếu không nàng tuyệt đối sẽ không chữa trị cho ngươi."
Lúc trước, sau khi ông bệnh nặng, đã nghĩ muốn đi thỉnh Mai Tuyết, lại trực tiếp bị Mai gia cự ở ngoài cửa.
Cũng may ông gặp được Cố Nhược Vân, nếu không mà nói, lúc này đây ông hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
"Đó chính là ba thế lực lớn Hắc Nham Thành?" Cố Nhược Vân nhẹ vỗ về cằm, mỉm cười: "Xem ra nếu muốn thống nhất Hắc Nham Thành, cần phải thu phục ba thế lực lớn này."
Nghe vậy, Mộ Dung lão gia tử cười khổ lắc lắc đầu, không nói Mai Tuyết đại nhân cao ngạo, chính là hai người khác cũng không phải người dễ dàng có thể thần phục như vậy!
"Mộ Dung gia chủ, rốt cục ngươi cũng đến đây."
Đúng lúc này, một giọng nói âm trầm truyền đến từ một bên, Mộ Dung lão gia tử bất giác nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía người đi tới chỗ mình.
"Không biết lúc này Diệp gia chủ tìm lão phu là có chuyện gì?"
Giọng điệu của Mộ Dung lão gia tử mang theo không kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn khuôncủa mặt già nua âm trầm Diệp Lạc.
"Phụ thân, là bọn họ."
Một bên Diệp Phàm liếc mắt lập tức thấy Cố Nhược Vân và Dạ Nặc đứng ở bên cạnh Mộ Dung lão gia tử, hừ hừ: "Là bọn họ làm bị thương Lâm nhi!"
"À?" Trong mắt Diệp Lạc xẹt qua vẻ âm lãnh, lạnh lùng nói: "Mộ Dung gia chủ, nếu ta nhớ không lầm mà nói, lần thám hiểm Đế Vương Chi Mộ này, hình như là chuyện của Hắc Nham Thành ta, không biết hai người ngoài này có tư cách gì tới tham gia!"
"Ha ha," Mộ Dung lão gia tử cười gượng hai tiếng, giọng nói mang theo ý lạnh: "Cố cô nương đã chính thức gia nhập Mộ Dung thế gia ta, không biết đáp án này, Diệp gia chủ có vừa lòng hay không?"
Cố Nhược Vân quả thật là người Mộ Dung thế gia, chỉ là, nàng là người cầm quyền hiện giờ của Mộ Dung thế gia mà thôi.
Nhưng rơi vào trong tai Diệp Lạc, chính là Mộ Dung lão gia tử thu Cố Nhược Vân làm đệ tử Mộ Dung thế gia.
Kể từ đó, Diệp Lạc nhưng là không có lại nói thêm cái gì, chỉ có con ngươi tràn ngập âm trầm kia đảo qua trên người hai người Cố Nhược Vân và Dạ Nặc.
"Lần này vào Đế Vương Chi Mộ hung hiểm trùng trùng, hai vị vẫn là lo lắng chút đi, đừng nói các ngươi, ngay cả gia chủ Mộ Dung thế gia đều tùy thời có khả năng bị chết ở trong lăng mộ kia, hi vọng đến lúc đó các ngươi đừng chết quá nhanh!"